Làm Người Có Ích Cho Xã Hội

Chương 3: Nói dối

“Tiểu Thất, dừng tay ăn một chút chè đi con.” Mẹ Tô gõ cửa, sau đó bưng bát chè đi vào trong.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy con gái cầm một quyển sách Tiếng Anh, tuy rằng bà không hiểu nội dung bên trong, mẹ Tô vẫn cười thật tươi, trông rất vui vẻ.

Bình thường Tiểu Thất sẽ tức giận vì mẹ hay tiến vào phòng mình, tuy mẹ đã sửa lại thói quen không gõ cửa, nhưng cứ bất thình lình đi vào như vậy, cô luôn có cảm giác như mình bị kiểm tra đột xuất.

Nhất là trước đây, có một khoảng thời gian, cô đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, mặc dù chưa chắc mẹ cô đã có thể hiểu được, nhưng lương tâm của cô cắn rứt, biểu hiện của lo sợ chính là hay cáu gắt.

Chỉ là hôm nay, khi nhìn thấy bát chè đậu phộng bùi bùi do mẹ nấu, lòng cô lại chất chứa bao cảm xúc khó nói thành lời.

Nguyên liệu để làm ra món chè đậu phộng rất đơn giản, nhưng cách sơ chế lại vô cùng phức tạp, đầu tiên là ngâm đậu phộng vào nước lạnh tầm một tiếng đồng hồ, sau đó mới vò sạch lớp vỏ đỏ bên ngoài, tiếp đến là cho phần nhân đậu phộng đã bóc vỏ vào nồi hầm với lửa lớn, đun cho sôi rồi hạ lửa nhỏ, hầm khoảng một giờ thì đổ thêm nước lạnh vào, vặn lửa lớn lần nữa, thêm đường phèn, chuyển sang lửa nhỏ rồi đun liu diu cho đến khi nhừ, đun lửa nhỏ cho đến khi súp đặc sệt có màu trắng kem, được vậy là coi như đã hoàn thành rồi.

Một bát chè đậu phộng đơn giản thế kia, lại ngốn mất mấy tiếng đồng hồ.

Ngoại trừ mẹ đang đứng đây, chắc là không còn ai rỗi hơi đi làm món chè này cho cô ăn nữa.

“Dùng thìa mà xúc, đừng cầm bát lên rồi húp luôn như thế, miệng bát bị mẻ, kẻo cứa vào miệng đấy con.” Mẹ Tô vừa nói vừa xoa khăn quàng cổ.

Chỉ một câu nói, lại làm hai mắt Tô Tiểu Thất đỏ hoe.

Chén bát trong nhà, không có cái nào là còn nguyên vẹn, nếu mà có thì nhất định sẽ để cho cô dùng.

Ăn xong bát chè, cô nói: “Mẹ, ngày mai con muốn đi lên thành phố.”

“Không phải bây giờ đang nghỉ sao, đi lên thành phố làm gì, mùa hè trên thành phố nóng nực, rất dễ bị cảm nắng, trong nhà vẫn mát mẻ hơn nhiều, ở nhà con cũng không cần phải làm việc gì, chỉ việc ngồi trong phòng đọc sách là được.”

“Ý con không phải vậy, bạn của con vừa giới thiệu cho con một công việc gia sư, con cũng muốn đi thử xem thế nào, vừa hay có thể kiếm được một ít đóng tiền học.” Tô Tiểu Thất chậm rãi nói.

Từ lúc học cấp ba, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên cô nói dối.

Xấu hổ khi nói dối, xấu hổ khi đòi tiền, xấu hổ khi ra ngoài rong chơi.

Biết là không đúng, nhưng chính cô cũng không thể kiểm soát được.

Trong lòng mẹ Tô, con gái rất ngoan ngoãn, bất kể là ở bên ngoài hay ở trong nhà, chưa từng trốn đi chơi bao giờ, tất nhiên bà sẽ tin lời cô nói.

Bà chỉ nói: “Mẹ muốn đi bàn bạc với cha con một chút, bây giờ bên ngoài rất nhốn nháo, là bạn học nào vậy, con có đi cùng bạn học không?”

Tô Tiểu Thất ấp a ấp úng trả lời, sau đó cầm sách lên đọc.

Mẹ Tô sợ làm phiền con gái đọc sách nên cũng không nhiều lời, cầm bát đi xuống tầng.

Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Tiểu Thất lấy quyển sách Quan niệm mới về Tiếng Anh ra, đứng lên đọc thuộc, vừa đi qua đi lại vừa đọc thành tiếng.

Giọng nói rất dõng dạc.

Ban đầu cô vẫn sẽ chăm chăm nhìn vào số bước chân và số tiền đang tăng lên, sau đó hoàn toàn đắm chìm vào cuốn sách.

Những thứ trước kia cảm thấy hay quên nhất, bây giờ lại rất rõ ràng.

Giống như đọc một lần là nhớ ngay.

Giọng đọc của cô cũng ngày một to dần.

Dưới lầu, ba Tô và mẹ Tô đang nói chuyện, nghe thấy tiếng động ở phía trên, cũng hiểu ý hạ thấp giọng xuống.

“Con bé bảo muốn lên thành phố làm gia sư, hình như là bạn học giới thiệu, có thể kiếm thêm chút học phí.” Mẹ Tô thầm thì.

Ba Tô không hút thuốc lá, cũng chẳng ra ngoài tán gẫu bao giờ, ông ngồi giữa một đống sọt tre đan, nhanh tay dùng nan tre bện thành một cái sọt, hai cái sọt như vậy có thể bán với giá 26 tệ, nhưng để làm ra nó cũng không phải dễ dàng.

Phải đi lên núi lấy tre trước, sau đó mang cả cây tre về nhà, phơi một thời gian cho thật khô, rồi mới bổ đôi cây tre ra, chặt tre thành từng dải dài, cạo bỏ lớp thịt tre trong cùng, chia những lát tre mỏng thành ba đoạn cây tre cứng cáp thẳng tắp giờ nào đã biến thành nan tre mềm dẻo, cuối cùng dùng các lớp nan tre ấy để bện thành sọt.

Một ngày ông sẽ không làm gì cả, chỉ tập trung vào việc đan sọt tre, kỷ lục cao nhất của ba Tô là mỗi ngày làm được hai cặp rưỡi sọt tre, tức là năm cái sọt, chăm chỉ làm từ rạng sáng đến nửa đêm, thu lại được 65 tệ.

Còn chưa kể đến chuyện ngày nào cũng lên núi chặt tre, công khiêng tre về nhà, cũng như chi phí vận chuyển mang sọt lên thành phố bán.

Bởi vì cái sọt rất lớn, nếu muốn vào thành phố, không thể ngồi xe buýt được.

Tô Tiểu Thất đã từng cùng ba đi từ làng xuống bến xe, rồi tiếp tục đi bộ đến chỗ bán sọt, tay cô thì trống không, ba xách theo mấy cái sọt, cái sọt tre vừa ẩm lại vừa nặng, chân trái của ba còn bị khập khiễng, cô mới đi có tí mà đã thở không ra hơi, quãng đường xa như vậy, đi xe buýt thì chắc tốn tầm một đồng, chỉ là ba Tô vẫn cứ khăng khăng muốn đi bộ.

Không có điều kiện gọi taxi, một cái sọt cũng không đáng mấy đồng bạc, nếu đi taxi thì sẽ chẳng còn gì nữa, đấy toàn là tiền mồ hôi công sức.

Bàn tay của ba Tô không ngừng đan sọt tre, tuy đôi tay thô ráp của ông có nhiều vết chai, nhưng tre tươi vẫn cứa vào tay, để lại vô số vết thương lớn nhỏ.

Ông trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Con bé muốn đi thì để nó đi, lớn như vậy rồi, phải ra ngoài đi đây đi đó, về sau còn phải học đại học, chúng ta cũng đâu thể chăm lo cho nó mãi được.”

Mẹ Tô không hé răng nói lấy nửa lời, lau dọn bếp lò xong, bà cũng ngồi xuống bện sọt với ông.

Chờ đến khi Tô Tiểu Thất đọc xong cuốn sách, thấy số bước chân đã chạm tới mốc mười nghìn bước, số tiền kiếm được là một nghìn tệ, thấy không tăng thêm được tí nào nữa, cô muốn đi xuống tầng uống chút nước.

Thấy ba mẹ ngồi dưới ánh đèn chập chờn, đan sọt tre.

Bươm bướm bay quanh ánh đèn mờ ảo.

Bên ngoài đã im ắng, đám con nít hay chạy nhảy cười đùa đã về nhà hết cả rồi, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa truyền đến.

“Mẹ con nói ngày mai con muốn đi lên thành phố, vừa hay ba cũng định đi bán mấy cái sọt tre, để ba đi cùng con đi.” Ba Tô mở miệng nói.

“Vâng, cũng được ạ.”