Làm Người Có Ích Cho Xã Hội

Chương 1: Đi đường nhặt được tiền

Nắng chiều chiếu vào đường lát đá.

Tô Tiểu Thất cúi đầu đi trên đường đá, ven đường có hai quầy bán đồ ăn vặt, dù có thế nào đi chăng nữa, thì quầy bán đồ ăn vặt vẫn luôn có vài người rảnh rỗi ngồi trong đó, cô bước thật nhanh để đi qua chỗ đó, cố gắng không nhìn vào vỉa hè, sợ có người muốn chào hỏi cô.

Thấy sắp về đến nhà, đầu cô mới hơi nâng lên một chút, bước chân cũng nhẹ nhàng lại.

Không ngờ còn đâm vào một người đàn ông trung niên, vác cuốc, nhìn cô, chưa chờ cô chào hỏi đã mở miệng cất giọng lên trước: “Ôi trời, con gái của ông Tô Què đã về rồi à, nghe người ta nói cháu nhận được thư trúng tuyển, nhận được thật không?”

Mặt của Tô Tiểu Thất nhanh chóng đỏ lên.

Cô không thích người khác gọi ba của cô là Tô Què, tuy người trong thôn có thể không có ý ác, nhưng có biệt danh ở bên ngoài như vậy làm cô thấy không thích.

“Cháu chào chú Lý, cháu nhận được thư rồi ạ.”

“Giỏi quá, vậy cháu là sinh viên đầu tiên trong thôn chúng ta đấy.” Giọng của người đàn ông rất to, đặt cái cuốc trên vai xuống, có vẻ như muốn nói chuyện một lúc ở giữa đường.

Tiểu Thất cảm thấy có hơi xấu hổ, sợ ông ta muốn nói chuyện với cô, vội vàng nói: “Trong nhà vẫn còn việc phải làm, chú Lý, cháu về trước đây.”

Nói xong cũng không quay đầu mà đi thẳng vào trong nhà, phải nói là chạy mới đúng.

Cô thực sự không muốn khoe ra một chút nào cả, tuy cô là người duy nhất trong thôn được đến trường trung học trọng điểm học, chỉ là khi cô thi lên đại học, điểm chỉ hơn điểm chuẩn có 42 điểm, thiếu 6 điểm để vào trường hạng một, tất cả các trường cô đăng ký đều không đậu, bị điều đến một trường đại học tư thục hạng hai, khi thư trúng tuyển được gửi đến, trên đó có ghi mức học phí, còn nhiều gấp ba lần trường đại học bình thường, với điều kiện của nhà cô, cơ bản là không thể chịu được.

Nghe thấy phía sau chú Lý đang gọi thêm vài người, nói sinh viên trong nhà người què, rất giỏi… Những tiếng đó truyền đến tai cô, càng khiến cô thêm xấu hổ.

Ba cô là một trong những người từng học cấp hai trong thôn, là người có văn hóa, nhưng việc đi đứng lại không tiện, đùi phải bị ngắn đi một ít, khi đi đường cũng khập khiễng, cơ thể khi trưởng thành cũng thấp bé, khi làm việc ở nông thôn, sức khỏe yếu, hơn nữa trong nhà có mình cô là con gái, nên trong mắt những người ở đây, nhà cô đã không còn người nối dõi nữa rồi.

Cũng may thành tích của cô không tồi, học trường trung học trọng điểm, nên ba mẹ cô vẫn rất tự hào.

Người khác hay nói không có đứa con trai rồi này nọ, nhưng ba Tô chỉ quay đầu nói một câu cộc lốc: “Con gái tôi ngoan là được.”

Tính cách của mẹ Tô còn đáo để hơn nữa, lớn tiếng oán hận rồi mới về: “Tiểu Thất nhà chúng tôi có đọc sách, có năng lực, sau này còn có phúc hơn con trai bà đấy.”

Chỉ là vào lúc này, không ngờ thành tích thi lên trường đại học của cô lại không đậu vào trường tuyến một nào, kém hơn thành tích bình thường của cô rất nhiều.

Cô hoảng loạn chạy về nhà.

Chạy được vài bước đã đứng thở dốc.

Khi nhận được thư trúng tuyển ba Tô cũng không ra ngoài khoe như mọi khi, khi nhìn thấy thư trúng tuyển đó thì chỉ im lặng chẻ củi trong sân.

Còn mẹ Tô thì cắt rau dại sau sân, cắt nhỏ rồi cho vào nồi, nhà nuôi ba con lơn, mẹ Tô chăm sóc rất cẩn thận, vốn dĩ định bán ba con lợn này lấy tiền cho con thi lên đại học, là có đủ tiền trả học phí và cũng đủ tiền tiêu xài cho con khi lên đại học rồi.

Ba mẹ đều là nông dân, không có tiền lương, cũng không có thu nhập cố định.

Vốn định nuôi nhiều lợn rồi có thể bán lấy tiền.

Nhưng trước mắt, phần học phí đó, hơn một vạn cho một học kỳ, một năm ba Tô cũng chẳng thể kiếm được nhiều tiền đến vậy.

Còn tiền sinh hoạt nữa, số tiền đó phải làm sao đây?

Lúc Tô Tiểu Thất về đến nhà, nhìn tình hình của ba mẹ, muốn chạy đến giúp, lại bị đuổi về phòng.

“Về phòng đọc sách đi, lên đại học rồi cũng không được thả lỏng.” Ba Tô mở miệng nói.

Ngay tại thời khắc này, Tô Tiểu Thất chỉ cảm thấy mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.

Tuy cô lớn lên ở nông thôn, nhưng từ nhỏ đến lớn lại chưa từng phải làm bất cứ một việc nặng nào.

Cái mà cô thường hay gọi là đọc sách, thực ra đôi khi chỉ là đọc một ít tiểu thuyết ngoài giờ học, chỉ là ba mẹ lại cảm thấy rất quan trọng, nhìn con gái cưng đọc sách là cảm thấy vui rồi.

“Không thì con đi học lại nhé!” Những lời này đã lăn đi lăn lại trên đầu lưỡi cô mấy lần những vẫn không thể thốt ra được.

Nước mắt lại tuôn rơi.

Cô không muốn đi học lại.

Cô sợ hãi, cô chịu đủ cái cảnh xảy ra trước mắt rồi.

Ba Tô là một người có tính cách hiền lành, chân lại bị thọt, hay làm việc, giúp đỡ người khác, luôn bị cười nhạo trong thôn, tất cả đều dựa vào việc con gái đọc sách mà lấy lại sự kiêu ngạo và mặt mũi.

Khi cô đi học lại, những chuyện này sẽ không còn tồn tại nữa, cô có thể tưởng tượng được người trong thôn sẽ cười nhạo ba mẹ cô như thế nào rồi.

Chỉ là số tiền học phí phải nộp nhiều đến vậy, nhà cô cũng không đủ.

Còn hơn là không có tiền, những chuyện từng trải qua khi đi học ngày hôm qua cứ như một trò đùa.

Hồi cấp ba, cô với một cậu học sinh năm cùng lớp đều có ấn tượng tốt về nhau, cùng nhau làm bài tập, cùng ôn tập, luôn cười khi nhìn nhau, khi không gặp nhau sẽ nghĩ đến.

Thành tích học tập của hai người tốt, giáo viên cũng không nói gì, vì ở cái tuổi học trò này, thì càng ngăn cản thì người ta càng phản nghịch.

Cô với cậu học sinh nam đó đã hứa với nhau là sẽ thi thật tốt rồi cùng vào một đại học, trường đại học Sư phạm Bắc Kinh.

Ngày hôm qua khi cô đi lấy thư trúng tuyển, cậu thì đậu, nhưng cô thì không.

Thậm chí còn chẳng nói với nhau câu nào, cũng chẳng để lại cách liên lạc, có lẽ sau này cũng không gặp lại nữa.

Cô về phòng ngủ, phòng ngủ của cô được tách riêng, không được lắp cửa kính, vaò lúc xây phòng này lên, chỉ mới làm xong khung thì đã không còn tiền nữa rồi, trên cửa sổ được che lại bằng tấm nhựa, vào mùa hè trong phòng rất oi bức, cô nằm lên giường.

Đầu giường có một cái gương nhỏ, mua bằng hai tệ ngoài cửa hàng.

Có màu lam.

Cô mở gương ra, trong gương là một cô gái nhỏ mặt hình trái xoan, làn da trắng, tóc đen nhánh, đeo một cái kính màu đen to.

Đây chính là cô.

Cô trong cũng xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác không hợp với những người khác cùng thôn.

Cô cũng từng nghe người khác chế giễu cô thanh cao.

Nhưng cô không như vậy.

Chỉ là sau khi cô đến trường, không biết phải giao tiếp với người trong thôn thế nào thôi.

Bây giờ, cô cũng không biết tương lai của cô sẽ thế nào đây.

Có lên đại học học không? Hay vẫn đi học lại?

Cô mơ mơ màng màng thϊếp đi, đến khi tỉnh dậy thì cả người đầy mồ hôi, cửa sổ thủy tinh cũng không có, nói gì đến cái điều hòa.

Nghe thấy mẹ gọi cô xuống ăn cơm, cô chạy xuống tầng.

Lúc ăn cơm chiều, cô giả vờ không để ý mở miệng nói: “Ba mẹ ơi, không thì con đi học lại nhé, có lẽ lần này đã không phát huy tốt được.”

Ba cũng không nói lại ngay.

Mẹ gắp cho cô một đũa thức ăn.

“Đi học đại học đi, không phải ôn nữa đâu, ba đã thử gọi điện thoại hỏi người ta rồi, trường đại học đó của con có tỉ lệ xin được việc rất cao, đúng là học phí có hơi cao, nhưng có thể đi vay cũng được, nghĩ lại thì đây cũng là một cách, chuyện tiền nong, con không cần phải lo.”

Người nói những lời này lại là người ba luôn có vẻ nhu nhược, không có chủ kiến thời gian qua.

Giọng nói không to, vì còn đang ngậm cơm, nên có vẻ hơi hàm hồ.

Tô Tiểu Thất vâng.

Khi cúi đầu ăn cơm, nước mắt lại lăn xuống.

Cơm chan nước mắt có hơi mặn, khi cô đang ăn cơm, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên bên tai.

“Kiểm tra độ phù hợp với kí chủ thành công, đang ràng buộc với ký chủ, ràng buộc thành công. Chúc mừng kí chủ ràng buộc thành công với hệ thống thăng tiến cấp một, đây là một hệ thống tồn tại lâu dài, khi kí chủ chết, ràng buộc sẽ được giải trừ. Mỗi một bước đi của kí chủ sẽ đạt 0,1 tệ, giới hạn ở mức 10.000 bước.”

Tô Tiểu Thất ngẩn ra, sau đó dùng cái đầu mới thi vào trường đại học để tính thử, mỗi ngày đi một vạn bước thì sẽ nhận được 1000 tệ ư? Cô điên rồi, muốn tiền đến mức bị điên luôn rồi à?

“ba mẹ ơi, hai người có nghe thấy tiếng gì không?”

ba mẹ đều đang cầm bát, có hơi khó hiểu, không nói gì cả.

“Không có tiếng gì cả, ăn cơm ăn cơm đi, ăn xong thì đi ra ngoài đi, hay tìm bạn cùng lớp cũng được, cũng đừng nằm mãi trong nhà.” Mẹ Tô mở miệng nói.