Ngay sau đó, tay cô đã bị người nhẹ nhàng gỡ ra, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười nhẹ của thiếu niên gần trong gang tấc "Tỷ, đừng sợ, ta sẽ không cười ngươi. "
Anh có thể dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của cô nên thấp giọng dỗ dành.
"Lúc trước em có nghe bạn học nói, có cô gái sẽ rất mẫn cảm, cho dù là bản thân mình đυ.ng vào cũng sẽ có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đây đều là hiện tượng rất bình thường nên chị không cần phải cảm thấy thẹn thùng."
Bị anh nói như vậy, Dịch Chân cũng dần phản ứng lại, thân thể cô đúng là như vậy, bình thường tắm rửa cô đều chú ý đến bộ vị riêng tư, chỉ cách khăn mặt lau chùi.
Mặc dù như vậy, lúc chạm vào cũng luôn có một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác thường.
Nàng từ nhỏ đã rất ỷ lại vào Dịch Dục, tự nhiên cũng tin tưởng không một chút nghi ngờ với những lời nói của hắn.
Dần dần thả lỏng xuống, tay cô cũng khoác lên vai thiếu niên, giống như đang ôm hắn vậy.
"Em và bạn học còn có thể nói chuyện này sao?"
Dịch Dục lớn lên hoàn cảnh quá khổ, hài tử hơn nửa tuổi từ nhỏ đã đem mình trở thành tăng nhân sống khổ hạnh trên núi khiến Dịch Chân cũng sắp quên mất, hắn đã sắp trưởng thành, cũng đến tuổi tình đậu sơ khai.
"Đều là bạn học trong lớp nói, em ở bên cạnh nghe được." Dịch Dục dừng một chút, lại bổ sung, "Đều là nam sinh. "
Dịch Chân cười đến mặt mày cong cong, thấy hắn có chút chột dạ liền cho rằng hắn đang nói dối, không chừng chính là cùng nữ hài tử mình thích thảo luận.
Đây là chuyện tốt, đứa nhỏ này quá khổ, nếu như có thể có người ở bên cạnh hắn, làm cho hắn vui vẻ, nàng làm tỷ tỷ cao hứng còn không kịp.
"Vậy chuyện em không thoải mái, cô ấy có biết không?"
Dịch Chân tâm tư nặng nề, suy nghĩ lại nhớ tới chuyện này, nếu như cô gái kia biết tình huống của Dịch Dục, sẽ ghét bỏ hắn sao?
Thiếu niên nâng hai đoàn sữa to tròn lên xoa xoa, biết rõ nàng hiểu lầm cái gì, lại ma xui quỷ khiến không vạch trần, chỉ hàm hồ nói: "Không biết, hiện tại không thể nói. "
“Ừ..." Dịch Chân bị hắn xoa đến hô hấp hơi gấp gáp, giọng nói nhẹ nhàng nhu nhu, không biết là trả lời hay là rêи ɾỉ.
Không nói cũng tốt, chờ đệ đệ khỏi bệnh, tự nhiên có thể trở về cuộc sống bình thường.
Thấy Dịch Chân không câu nệ nữa, thân thể cô đang dần thả lỏng xuống, Dịch Dục liền không còn cố kỵ, lực đạo xoa nắn ngực sữa trở nên lớn hơn.
Bộ ngực giống như đậu hũ non, đợi đến khi núʍ ѵú mất trói buộc bật ra, hắn liền khẩn cấp há miệng ăn vào.
"Ừm... a... Tiểu Dục..."
Dịch Chân ngẩng mặt lên, trong mắt mang theo hơi nước mờ mịt.
Mặc dù qua cửa ải nội tâm này, nàng vẫn không buông được mình, từ từ cắn ngón tay để nhịn xuống từng tiếng thở dốc ái muội.
Đầu tiên thiếu niên ngoan ngoãn ngậm núʍ ѵú, sau đó dần dần cắn và liếʍ, nếu Dịch Chân có sữa, lúc này khẳng định đã bị hắn hút ra.
Dần dần, hắn tựa hồ cũng phát hiện trong ngực tỷ tỷ không có sữa, bắt đầu không an phận dùng đầu lưỡi thô ráp cọ xát vào đầṳ ѵú màu hồng phấn của tỷ tỷ.
Đột nhiên có quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho cả người Dịch Chân căng thẳng đồng thời nhỏ giọng kêu lên.
"Tiểu Dục. Tiểu Dục... không cần..."
Dịch Dục không buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức liếʍ mυ'ŧ, hương sữa nhàn nhạt đem cả người hắn bao bọc lại tạo ra cảm giác vô cùng sung sướиɠ.
Thiếu niên cúi đầu thở dài một tiếng, phun ra một núʍ ѵú đỏ bừng đã bị hút cắn rồi lại đổi sang bên kia.