Giúp Em Trai Cai Sữa

Chương 10: Không thể khống chế bản thân

"A..."

Cả người của Dịch Chân căng thẳng nên theo bản năng cô càng run rẩy.

Trong phòng không bật điều hòa, Dịch Chân tuy rằng lộ ra ngực, nhưng không khí ẩm ướt lạnh lẽo lại tựa như không ảnh hưởng đến cô bởi vì nhiệt độ thuộc về môi lưỡi của thiếu niên cùng lòng bàn tay không ngừng truyền tới.

Dịch Dục ăn đến hưng phấn, còn chê góc độ xoay người của cô khiến hắn ôm không thoải mái.

Hắn không quan tâm ôm người lên giường, giày Dịch Chân cũng không cởi ra, lúc này lại không để ý tới.

Cô ôm đầu Dịch Dục, trong cái miệng nhỏ phát ra tiếng thở hổn hển như khóc, chính mình cũng không biết từ khi nào cao cao ưỡn ngực, đưa đầṳ ѵú đến trong miệng hắn.

"Ừm... à... Tiểu Dục... nhẹ một chút..."

Răng nanh sắc bén của thiếu niên lướt qua bộ ngực mềm mại, sau một đau đớn rất nhỏ chính là sự ngứa ngáy.

Dịch Chân vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi loại cảm giác mất khống chế này thì cô lại bị cánh tay hữu lực của thiếu niên ôm chặt nên chỉ có thể mặc cho hắn mυ'ŧ ăn.

Trong lúc cọ xát, thân thể hai người càng gần, hơi nóng bồng bột thuộc về thiếu niên cũng truyền đến, nàng chỉ cảm giác được một trận khát ý khác thường, bàn tay nhỏ bé vô thức vuốt ve gáy và bả vai Dịch Dục, tựa như đang cầu xin cái gì đó.

Vòng eo mảnh khảnh lúc này bị bàn tay thiếu niên ôm chặt càng lộ ra vẻ yếu ớt.

Trong thân thể có một cảm giác ấm áp dần truyền tới, một dòng nước từ sâu trong cơ thể tuôn ra khiến cho qυầи ɭóŧ dần dần có ẩm ướt.

Dịch Chân nhắm mắt lại, chóp mũi tràn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, không phân biệt được muốn cái gì, cũng không nhớ được phải nhẫn nại cái gì.

Từng tiếng kiều ngâm mềm mại lại mị hoặc từ trong đôi môi đỏ mọng kia truyền ra.

Thân thể Dịch Dục run lên, động tác của hắn đột nhiên lại trở nên kích động.

Hắn xoa xoa bộ ngực sữa trắng như tuyết, đầu lưỡi liếʍ qua từng tấc sữa thịt, môi lưỡi ấm áp lưu lại sự ướŧ áŧ cùng những vết đỏ.

Lòng bàn tay xoa xoa đến đầṳ ѵú, động tác vắt sữa bị hắn làm da^ʍ sắc đến cực điểm.

Thiếu niên đem hai đầṳ ѵú sưng lên, bóp nhau một lát, nghe tiếng tỷ tỷ rêи ɾỉ như khóc thì há miệng ngậm hết từng cái một vào.

"A a——"

Dịch Chân chịu không nổi mà hô lên, thân thể mềm dẻo ngửa ra sau, tư thế này bị ép đem ngực ưỡn cao hơn, ngược lại là thuận tiện cho động tác của thiếu niên.

Đầṳ ѵú lại bị thiếu niên dùng đầu lưỡi cuốn qua liếʍ qua mấy lần, lúc này ngứa đến mức khiến nàng muốn phát điên.

Không nên như vậy...

Làm thế nào điều này có thể xảy ra?

Cô sắp không khống chế được bản thân...

"Đừng... không cần..."

Dịch Chân run rẩy, cô chỉ cảm thấy có cái gì đó nổ tung ở sâu trong đầu, thân thể lập tức trở nên rất nhẹ, lỗ tai giống như bị một lớp màng che khuất, tất cả thanh âm đều cách cô rất xa.

Giống như qua thật lâu thật lâu, cô mới nghe thấy tiếng thở dốc của Dịch Dục vang bên tai.

Đầu ngón tay vẫn còn một chút run rẩy tê dại, cô theo bản năng ôm lấy thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt đầu cậu.

"Thế nào, còn choáng váng sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, thanh âm còn mang theo mị ý khiến Dịch Chân lại đỏ mặt.

"Tốt hơn nhiều rồi." Dịch Dục nghiêm túc ôm nàng, đem thân thể trần trụi của nàng ở bên ngoài đều ôm vào trong ngực.

Hắn nghiêng đầu dán vào cái cổ ướt đẫm mồ hôi của tỷ tỷ, khẽ cười rồi cọ cọ.

Thấy hắn quả thật chuyển biến tốt đẹp, Dịch Chân liền đẩy hắn ra, xuống giường quay người đi sửa sang lại quần áo.

Động tác của cô hoảng hốt bối rối, vành tai đỏ thấu, nút áσ ɭóŧ buộc nửa ngày cũng tìm không đúng chỗ, cuối cùng vẫn là Dịch Dục đứng dậy cài cho cô.

Dịch Chân kéo quần áo lại, lại biến thành tỷ tỷ ôn nhu kia, nàng xoa xoa hai má ửng hồng của thiếu niên, cười hỏi: "Có phải còn chưa ăn cơm tối hay không? Muốn ăn gì? "

“Em muốn ăn bánh hành lá do chị làm."

"Được."

Dịch Chân vào phòng bếp chuẩn bị làm bánh, Dịch Dục dọn dẹp chăn vừa bị giày của chị gái làm bẩn.

Hắn tinh mắt phát hiện giữa chăn có một chút vết ướt, đó là chỗ Dịch Chân vừa ngồi.

Ánh mắt thiếu niên sáng lên, nhìn chằm chằm trong chốc lát, mới động thủ tháo chăn bẩn xuống.