Cơ thể Thẩm Thanh tê dại một hồi, cô hét lên một tiếng, trong nháy mắt đạt đến cao trào.
Toàn thân cô co rút lại, cảm giác kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xâm nhập vào cơ thể cô, trên tay Thẩm Thanh toàn là da^ʍ thuỷ vừa mới chảy ra, nước trong lòng bàn tay nhỏ giọt xuống giường.
Thẩm Thanh đưa tay chạm vào nhũ hoa đỏ hồng của mình, đỉnh nhũ hoa của cô còn đang cương cứng, cô đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ của mình nên không để ý đến du͙© vọиɠ mãnh liệt trong mắt Ôn Minh Viễn.
Khi Thẩm Thanh vừa phát ra một tiếng rêи ɾỉ quyến rũ, Ôn Minh Viễn cũng đứng dậy.
Anh cầm côn ŧᏂịŧ lớn nóng bỏng dùng sức xoa mạnh, tưởng tượng côn ŧᏂịŧ như đang ra vào trong cơ thể cô.
Anh đạt đến cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra giàn giụa.
Thẩm Thanh nhìn Ôn Minh Viễn, cô xấu hổ kẹp chặt hai chân, không kìm được nói với Ôn Minh Viễn: “Tiếng rên vừa rồi của tôi dọa anh sợ à?”
Tiếng rêи ɾỉ vừa rồi của cô rất lớn, may mà căn phòng của cô cách âm rất tốt.
Công việc của Thẩm Thanh không chỉ là bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, thỉnh thoảng cô cũng chơi thử mấy món đồ chơi nhỏ này, vì vậy để không quấy rầy Lâm Chi nghỉ ngơi, cô đã lắp một bức tường cách âm, nếu không cô cũng không dám rêи ɾỉ không kiêng nể như vậy.
Vừa rồi chắc chắn cô kêu lên rất lớn, tiếng kêu có hơi dâʍ đãиɠ, chỉ sợ Ôn Minh Viễn bị dọa sợ rồi. Lúc đạt đến cao trào thì cô luôn luôn không chống chế được mình mà thốt ra tiếng kêu vừa quyến rũ vừa mị hoặc.
Khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy ý cười, thậm chí còn mang theo chút phóng đãng: “Nhân tiện đây sao không ghi âm lại âm thanh rêи ɾỉ vừa rồi của em?” Anh lại nói: “Tôi không bị dọa sợ mà ngược lại còn rất quyến rũ, không nghĩ rằng em có thể rêи ɾỉ một cách hấp dẫn như vậy.”
Ôn Minh Viễn đang nói thật, anh thật sự không ngờ Thẩm Thanh có thể rêи ɾỉ mị hoặc như thế, suýt chút nữa anh không chịu đựng được mà xuất tinh.
Hai má Thẩm Thanh ửng hồng, tuy rằng không phải cô cố tình nhưng cũng không vì thể mà bớt thẹn thùng.
Ôn Minh Viễn muốn đi tắm, thế nhưng lại không muốn gián đoạn cuộc gọi video với cô, vì vậy bèn hỏi cô: “Em có vội không?”
Thẩm Thanh đang nằm sấp, khi nhìn vào camera, hai khối tròn trịa của cô như sắp tuôn ra khỏi màn hình, vừa trắng lại vừa mềm, cô mỉm cười nhìn Ôn Minh Viễn: “Không vội, có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn đi tắm.” Ôn Minh Viễn ngắn gọn nói.
“Ồ, vậy thì anh tắm đi, tôi cũng muốn đi tắm, tôi hơi nóng”. Với sự chậm hiểu của cô, cô đoán Ôn Minh Viễn muốn tạm dừng cuộc gọi video.
Thẩm Thanh hoàn toàn đoán sai suy nghĩ của Ôn Minh Viễn, thật ra Ôn Minh Viễn muốn hai người cùng nhau call video tắm. Cô dường như nhìn ra suy nghĩ của Ôn Minh Viễn, nói: “Quên đi, không cần cấp bách, anh cứ từ từ tắm thôi.”
Nhưng Ôn Minh Viễn vẫn muốn dụ dỗ Thẩm Thanh, anh đứng dậy quay về phía máy quay chậm rãi cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ. Thẩm Thanh lập tức bùng nổ như một con mèo hoang nhỏ, cô nhìn thấy cái thứ đó phồng to lên ở giữa quần anh.
Mặc dù đã từng xem rất nhiều phim AV, cô thường không có cảm xúc nhìn thấy nó, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ to lớn của Ôn Minh Viễn.
Ôn Minh Viễn đi về phía phòng tắm, hai chân vừa trắng lại vừa dài, nhìn rất cường tráng, nhưng không quá gầy, thậm chí còn có chút cơ bắp, Thẩm Thanh thấy mông của Ôn Minh Viễn vểnh lên. Cô nhìn chắc cũng không sao, Ôn Minh Viễn cũng không có ngăn cản nhìn cô, cô vẫn muốn nhìn thêm một chút.
Cô nhìn dòng nước nóng xả vào người của Ôn Minh Viễn, những giọt nước rơi trên người anh. Còn muốn nhìn cả lúc anh đang tắm, anh tắm sẽ cầm chỗ đó như thế nào, cô muốn xem bộ dạng vừa xoa vừa rửa chỗ đó của anh.
Thực sự động lòng người.
Ôn Minh Viễn đang định đi tới cửa phòng tắm liền nghe thấy Thẩm Thanh sốt sắng gọi tên anh: “Ôn Minh Viễn.”
Cách hơi xa, anh không nghe rõ, anh quay ra đi tới chỗ máy tính nghi hoặc nói: “Hả?”
“Ừm, cái đó… chúng ta cùng nhau call video tắm được không?” Giọng cô hơi run, có vẻ cô thật sự rất muốn nhìn thấy anh tắm.
Ôn Minh Viễn trêu chọc cô: “Em không ngại ngùng nữa sao?”
‘Mỹ sắc ở ngay trước mặt thì ngại ngùng làm cái quái gì’cô thầm nghĩ, cô chỉ muốn nhìn Ôn Minh Viễn tắm rửa, nên không còn ngại ngùng nữa.
Thẩm Thanh: “Mỹ sắc ở ngay trước mặt thì ngại ngùng cái quỷ gì chứ.”
Ôn Minh Viễn: “Ừ, vợ nói đúng.”