Cửa Hàng Bán Đồ Chơi Tình Thú

Chương 12: Giáo sư Ôn, em thoải mái quá! (H)

Lúc này Thẩm Thanh giống như một đứa trẻ, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai tay đưa lên che lên bộ ngực vừa to vừa lớn của mình.

Ngực cô mềm mại dễ bóp, nhũ hoa tự dựng thẳng lên cô không phải phí một chút sức lực nào.

Hai người đang call video làʍ t̠ìиɦ trên điện thoại, cô suy nghĩ một lát rồi dừng lại lấy điện thoại đổi sang máy tính.

Ôn Minh Viễn cũng đổi sang máy tính, anh ngồi lên trên ghế sô pha mềm mại, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô. Thẩm Thanh thấy con ngươi Ôn Minh Viễn nhìn chằm chằm vào mình, cơ thể cô ngay lập tức nóng lên.

Cô không uống rượu nhưng hình như đã say, cô lẩm bẩm: “Không phải chứ, Ôn Minh Viễn, tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy được, chẳng lẽ chỉ mình tôi muốn làʍ t̠ìиɦ ư?”

Cô nằm ở trên giường, cả người nhìn rất thư thái, bộ đồ lót tình thú đã cởi ra một nửa, khóe miệng trơn bóng có chút ửng đỏ.

Nhìn thấy Ôn Minh Viễn cả người cô nóng rực, anh không cho Thẩm Thanh nhìn thấy nửa người dưới của mình, bởi vì phía bên dưới đã cứng lên từ lâu rồi.

Giọng Ôn Minh Viễn khàn khàn: “Em có muốn biết cuối cùng tôi sẽ nổi lên phản ứng gì không?”

Thẩm Thanh cầm theo gối, tay cô di chuyển chậm rãi xuống dưới, hai chân hơi gắng sức, cảm giác tê dại bao trùm lấy cô.

Bây giờ cô không muốn quan tâm, cô thoải mái, mơ mơ màng màng “dạ” một tiếng.

Không đợi cô kịp phản ứng, Ôn Minh Viễn tiến lại gần máy tính, màn ảnh lúc này xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục màu đen.

Thẩm Thanh nhìn thấy âu phục phẳng phiu của Ôn Minh Viễn đã cộm lê thành một khối lớn, phía trên còn dính một chút nước, nhìn rất rõ ràng mặt cô đỏ rỏn lên, cô thật sự không ngờ phản ứng sinh lý của Ôn Minh Viễn lại lớn như vậy.

Thẩm Thanh đưa tay tiến vào tiểu bức của chính mình, nhưng không đi vào ngay, chỉ là xoa nhẹ bên ngoài tiểu bức.

Tiểu bức của cô rất ẩm ướt, ở giữa đóa hoa xinh đẹp ướŧ áŧ xuất hiện vài tia nước.

Cô khép hai ngón tay lại không nói gì mà chuẩn bị đút tay vào, tiểu bức mỏng manh, bị xoa một lúc thì vừa tê dại vừa sảng khoái, thật sự làm cho cô rất thoải mái.

Thẩm Thanh nhẹ nhàng kêu một tiếng: “A, ưmm… Ôn Minh Viễn, tôi thực sự rất sướиɠ, thoải mái quá.”

Đôi mắt của Ôn Minh Viễn đen láy giống như viên đá màu đen, anh vẫn không nhúc nhích nhìn cô nhào nặn nơi riêng tư.

Động tác của cô không hề lưu loát nhưng ngược lại rất gợi cảm, tiếng kêu giống như mèo hoang động dục, máu toàn thân của Ôn Minh Viễn tụ lại một chỗ.

Ôn Minh Viễn cũng không nhàn rỗi, hai bàn tay to ấm áp bao lấy gậy thịt đã cứng ngắc của anh, vuốt ve lên xuống, dươиɠ ѵậŧ càng ngày càng to thêm.

Anh lắng nghe âm thanh rêи ɾỉ của Thẩm Thanh, ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ của cô, thân thể anh như thêm dầu vào lửa.

Tóc Ôn Minh Viễn hơi rủ xuống, khuôn mặt anh càng thêm vẻ đẹp trai.

Anh xuyên qua qυầи ɭóŧ chuẩn bị xoa bóp côn ŧᏂịŧ của mình, tay áp sát qυყ đầυ, xoa càng lúc càng nhanh, nghiêng đầu nói: “Mở to mắt ra nhìn tôi.”

Thẩm Thanh vẫn luôn nhắm mắt lại thủ da^ʍ, có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Ôn Minh Viễn, ánh mắt của anh rất quyến rũ, cô sợ càng nhìn cô càng không nhịn được.

“Ưm, ngứa quá, ra thật nhiều nước.” Tóc Thẩm Thanh tán loạn trên mặt. Đồ lót tình thú bị xé toạc ra, không phải do sức của cô lớn mà chủ yếu là do chiếc qυầи ɭóŧ chất liệu mỏng manh để tăng thêm tình cảm giữa các cặp tình nhân, đồ lót rất mỏng, để tạo điều kiện cho việc dễ dàng xé rách chúng.

Cuối cùng cô mở mắt ra, nhìn Ôn Minh Viễn bằng một đôi mắt mơ màng, cô nhìn thấy mái tóc mềm mại của Ôn Minh Viễn với động tác lên xuống của anh, mặt cô không khỏi đỏ lên.