Cửa Hàng Bán Đồ Chơi Tình Thú

Chương 11: Giáo sư Ôn, em ngứa

Editor: BemBem

Thẩm Thanh giống như bị ma ám, cô ngoan ngoãn cầm di động, quay về hướng chiếc giường mềm mại của mình.

Trên ngực cô có một lớp ren mỏng không kề sát da thịt, có thể nhìn thấy đường nét nhấp nhô từ góc độ của Ôn Minh Viễn.

Bộ ngực của Thẩm Thanh rất đầy đặn, to tròn, từ nhỏ cô đã phát triển tốt, nhìn trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa. Khi còn học cấp 2, Thẩm Thanh không thích bộ ngực của mình cho lắm, cô nhìn vào mắt anh, không có một tia chán ghét nào.

Ôn Minh Viễn vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhìn qua rất nhàn nhã.

Anh không nói chuyện mà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhưng lại không có điểm ôn hòa, du͙© vọиɠ nồng đậm khiến cô rùng mình.

Ôn Minh Viễn cởi cúc áo sơ mi, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, áo sơ mi mạnh mẽ áp vào cơ ngực của anh.

Thẩm Thanh nhìn những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp của anh đang cài trên cúc áo, Ôn Minh Viễn cởi từng cúc một.

Tim Thẩm Thanh đang đập thình thịch, như thể có thứ gì đó đang đập không ngừng, nhịp tim của cô đã mất kiểm soát từ lâu.

Thẩm Thanh xúc động nhìn anh, sắc nam có thể gϊếŧ chết cô a.

Đương nhiên Ôn Minh Viễn nhìn thấy ánh si mê của cô, anh thích loại ánh mắt này, thích ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ của Thẩm Thanh nhìn mình, điều này chứng tỏ anh có sức hấp dẫn với Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh hoàn toàn không biết Ôn Minh Viễn có suy nghĩ như vậy, cô tự hỏi tại sao anh lại đẹp đến mức này!

Cô như bị mắc kẹp trong hũ mật của anh, không thể tự giải thoát cho mình.

Cô cảm thấy máu trong cơ thể mình dồn dập, và nơi nào đó của cô đang dần ẩm ướt, bộ đồ lót gợi cảm mà cô đang mặc là một chiếc quần lọt khe, nên tấm khăn trải giường màu nâu của cô trở nên ẩm ướt, một chút vết tích bắt đầu xuất hiện.

Thẩm Thanh thực xấu hổ, cô nhất định phải đói khát như thế nào, nhìn Ôn Minh Viễn thoải mái, Thẩm Thanh thân thể càng ngày càng nóng, ánh mắt cô nhìn Ôn Minh Viễn có chút mờ mịt.

Cô không hề để ý đến, ánh mắt anh nhìn cô giống như một con sói đang rình con mồi, môi anh hơi nhếch lên.

Ôn Minh Viễn nghĩ thầm, xem ra sắc đẹp vẫn là hữu dụng, anh rất thích đôi mắt si mê mình anh của Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh vẫn còn đang chìm đắm trong vẻ đẹp của anh, cô bị Ôn Minh Viễn ám ảnh đến mức mắt không thể rời khỏi thân hình rắn chắc và ngoại hình đẹp trai của anh, Ôn Minh Viễn gọi cô, “Thanh Thanh, xem đủ rồi, đã sẵn sàng chưa?"

Thẩm Thanh sắc mặt không chỉ đỏ mà còn rất nóng, phải làm sao đây, dường như bên dưới cô càng ngày càng ẩm ướt, tiểu bức cũng ngứa ngáy, tê dại đến tận tâm can, bao gồm cả ngón chân.

Đây là lần đầu tiên cô ham muốn nhiều như vậy, muốn Ôn Minh Viễn ôm cô, muốn Ôn Minh Viễn bao bọc mình.

Cô muốn anh trêu chọc tiểu bức của mình, và thậm chí muốn Ôn Minh Viễn nhét côn ŧᏂịŧ nóng thô to vào sâu trong tiểu bức của cô.

Thẩm Thanh rất muốn làʍ t̠ìиɦ, mất mặt thì cứ để mất mặt đi, chẳng phải cô vẫn luôn khoe khoang mình không biết xấu hổ sao, tại sao bây giờ lại ngại ngùng như vậy, Thẩm Thanh đưa tay di chuyển xuống bên dưới.

Cô chạm vào tiểu bức, nước nhớp nháp làm ướt tay cô. Thẩm Thanh ngượng ngùng nhìn Ôn Minh Viễn qua điện thoại, "Giáo sư Ôn, em ngứa."

Thái dương Ôn Minh Viễn nhảy lên, cô ngứa, anh cố gắng hết sức che giấu sự hưng phấn, để duy trì hình tượng giáo sư của mình, Ôn Minh Viễn nhẹ giọng nói: "Ồ? Vậy em có muốn tôi xoa dịu nó không?"

Thẩm Thanh cảm thấy cô đã đến mức này, không thể kiềm chế được nữa, cô đã bộc phát du͙© vọиɠ rồi, hung thủ chính là người đàn ông trên màn hình điện thoại, cô mỉm cười, ánh mắt có chút phù phiếm, giọng điệu hư hỏng, "Rất ngứa a, rất muốn giáo sư Ôn khỏa thân cho em nhìn."

Ôn Minh Viễn phớt lờ yêu cầu của cô và thay vào đó yêu cầu cô tiến đến.

Ôn Minh Viễn thanh âm có chút đắc ý, trong lòng dịu dàng lại có chút háo hức, nghe vậy có chút thở hổn hển, "Thẩm Thanh, đưa tay lên ngực xoa bóp, hãy tưởng tượng rằng anh đang xoa cho em."