Cửa Hàng Bán Đồ Chơi Tình Thú

Chương 10: Em có muốn ᒪàʍ Ŧìиɦ với tôi không?

Editor: BemBem

Thẩm Thanh không biết Ôn Minh đang suy nghĩ gì, nhưng cô cảm nhận ánh mắt anh nhìn cô giống như sắp thiêu đốt cô rồi.

Thẩm Thanh nhìn anh, chớp chớp mắt, lông mày hơi nhướng lên: " Anh đoán xem, tôi đã mặc cho người khác xem chưa?"

Ôn Minh Viễn cởi bỏ cà vạt trên người xuống, cà vạt dường như có thể kiềm chế được anh.

Ôn Minh Viễn tùy ý ném cà vạt xuống, anh nhìn Thẩm Thanh. Đôi mắt anh màu nâu trầm, sâu không thấy đáy, anh nói:" Thẩm Thanh, tuần sau tôi có thể về Đường Thành, em tới sân bay đón tôi được không?"

Thẩm Thanh bỏ qua lời nói của anh, cô vẫn muốn trêu chọc anh:" Xem ra giáo sư Ôn không dễ lừa nhỉ." Cô gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn anh," Anh thật sự muốn biết?"

Ôn Minh Viễn môi mỏng khẽ hé ra, anh không muốn biết nữa, sẽ rất dễ nổi cơn ghen.

Nửa người anh dựa lên giường, bởi vì vừa rồi anh mới tháo cà vạt nên cảnh xuân trước ngực anh lộ ra.

Thẩm Thanh nhìn thấy bộ ngực bằng phẳng và cơ bụng hơi nhô lên, cô phải công nhận giáo sư Ôn còn có cơ bụng cứng hơn dạ dày của cô, cô quả thực rất thích người đàn ông có cơ bụng.

Thẩm Thanh khịt mũi, hóa ra anh hỏi cái này là vì ghen tị.

Tâm tình cô trở lên vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, có chút tự đắc nhìn Ôn Minh Viễn: "Tôi chưa cho một ai nhìn ngoài anh, ngay cả mẹ tôi cũng chưa thấy qua."

Ôn Minh Viễn không nghĩ tới cô sẽ tự mình giải thích, anh nhìn cơ thể Thẩm Thanh, không khỏi trêu chọc cô:" vậy quan hệ của chúng ta là gì? Tại sao em lại cho tôi nhìn em mặc đồ lót tình thú?"

Thẩm Thanh khó chịu, cô đang mặc bộ đồ lót khiêu gợi dễ thương và quyến rũ, trông hơi giống một con mèo con đang giận dữ:" Chúng ta không phải là hẹn hò mù quáng sao?

"Ồ? Em có quan hệ tìиɧ ɖu͙© trên điện thoại với người đang hẹn hò với em không? Em vẫn sẽ mặc đồ lót tình thú để cho hắn xem chứ?"

Hai tay Ôn Minh Viễn đặt ở trên đầu gối, gõ từng nhịp, bình tĩnh ung dung," Em nghĩ kỹ lại xem, quan hệ của chúng ta hiện tại là gì?"

Thẩm Thanh không ngốc, cô thật sự đã có tình cảm với Ôn Minh Viễn, bất luận là tính cách hay thân phận của anh, cô đều thích.

Ôn Minh Viễn trêu chọc cô, hay đối xử dịu dàng với cô, đôi khi anh độc đoán và chiếm hữu, vì vậy anh cũng đã thích cô.

Cô có chút xấu hổ, hai má hơi ửng đỏ, Thẩm Thanh chống tay lên cằm, có chút ngượng ngùng mà giả bộ, nhưng trong mắt Ôn Minh Viễn, bộ dạng giả bộ này của cô anh không cảm thấy chán ghét ngược lại càng làm cho anh thêm mềm lòng.

Thẩm Thanh có chút không tự tin nói, "Không phải chúng ta đang hẹn hò à?" Nói xong, cô lại cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng.

Ôn Minh Viễn nhìn cô, đột nhiên bật cười, "không, là xa hơn nữa, ừm... là vợ sắp cưới."

Đây là tiến triển thần tốc?

Thẩm Thanh có chút không thể tin được, Ôn Minh Viễn ở bên kia đang từng bước tiến đến gần cô, lời nói của anh rất dễ nghe làm cho Thẩm Thanh như rơi vào trong hũ mật :" Thanh Thanh, em à vợ tương lai của tôi, em có thể mặt đối mặt làʍ t̠ìиɦ với tôi không?"

"Ah tôi, tôi... có thể."

Thẩm Thanh hoàn toàn không dám nhìn vào mắt anh, cô luôn cảm thấy chỉ cần nhìn anh thêm một lần nữa thì cô sẽ gục ngã, anh rõ ràng trông rất đứng đắn, nhưng khi anh nhìn cô với ánh mắt thèm khát, chân tay cô cảm thấy tê dại.

Thẩm Thanh thậm chí còn mong chờ hai người làʍ t̠ìиɦ qua video, bộ dáng của Ôn Minh Viễn chắc chắn rất đẹp, "Được rồi tôi muốn nhìn anh."

Ôn Minh Viễn vốn là người đã quen kiểm soát mọi thứ, anh mỉm cười chỉ vào người Thẩm Thanh qua điện thoại, "Để tôi nhìn kỹ một chút được không?"