Editor: BemBem
Thẩm Thanh lần này thật sự đã sững sờ, khuôn mặt đỏ ửng lên, dái tai nhỏ nhắn tinh như viên hồng ngọc, thật là tinh xảo quyến rũ làm người ta mơ tưởng đến.
Ôn Minh Viễn nằm ở hướng kia, bộ dạng hết sức quân tử nhìn cô, Thẩm Thanh như sắp bị anh thiêu trụi.
Làm sao cô có thể làm được chuyện này? Được rồi, Thẩm Thanh thừa nhận cô có chút thích Ôn Minh Viễn như thế này, ôn nhu mang theo nét lưu manh, thậm chí còn rất thích trêu chọc cô, chứng tỏ giáo sư Ôn cũng thích cô.
Thẩm Thanh không khỏi lẩm bẩm nói: "Anh muốn nhìn sao?"
Thẩm Thanh không nhận ra lời nói của mình nghe có vẻ gượng gạo đến mức nào.
Hôm nay, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ôn Minh Viễn, cô không kìm được mà háo hức.
Cô nhìn Ôn Minh Viễn với ánh mắt xuất thần, vùi trong chăn bông không ngẩng đầu lên được, cười nói: "Được rồi, anh cho nhìn một chút cho đỡ say."
Thẩm Thanh để điện thoại xuống, từ trên giường lật người, tìm thấy bộ nội y tình thú mà cô đã cất đi.
Cô nhìn bộ quần áo mỏng như cánh ve sầu, gương mặt nóng bừng bừng.
Bình tĩnh, cô phải thật bình tĩnh.
Cô đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, làm sao có thể bị những lời này của Ôn Minh Viễn làm cho mất bình tĩnh được.
Anh có chút mệt mỏi, mấy ngày nay anh họp hết lần này đến cuộc khác, báo cáo và hội thảo liên tục.
Cuộc sống của anh là một vòng quay, mỗi khi trời tối yên tĩnh, anh không khỏi nghĩ đến Thẩm Thanh, nhưng anh không biết cô đang làm gì.
Sau ngày hôm đó, cô mặc kệ Ôn Minh Viễn, Ôn Minh Viễn tự hỏi có phải mình đã quá vội vàng hay không.
Trong mấy ngày nay anh luôn nghĩ đến tiếng cô rêи ɾỉ, cùng với tiếng khóc đứt quãng kia, ngay cả khi trò chuyện cùng cô anh cũng nghĩ đến, mỗi lần nghĩ thì vật giữa đũng quần anh lại bắt đầu thức tỉnh.
Suốt những đêm qua, Ôn Minh Viễn không có cách nào để ngừng nhớ về cô.
Ôn Minh Viễn càng nghĩ càng cảm thấy thân thể khô nóng, trong cơ thể như có lửa nhỏ thiêu đốt, tần suất hô hấp cũng trở nên dị thường.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu anh nghĩ đến tiếng rêи ɾỉ đầy quyến rũ của cô lúc trước.
Một cơn nóng, khô, và một chút khó chịu ập đến.
“Giáo sư Ôn, anh ngủ chưa?” Ôn Minh Viễn bị âm thanh trong veo của cô đánh thức, trong tiếng nói kia mang theo vài tia ngượng ngùng.
Ôn Minh Viễn mở mắt ra, nhìn thấy cô gái có thân hình cân đối, thật sự là cô đang mặc nội y tình thú, Thẩm Thanh cũng không dùng chăn bông quấn quanh mình, mà nằm ở trên giường cho Ôn Minh Viễn xem.
Ánh mắt Ôn Minh Viễn trở nên rất nóng bỏng, giống như đang nhìn con mồi ngon.
Vài mảnh vải quấn quanh người cô, ngay lập tức không thể che giấu được dáng người yêu kiều, lớp ren đen không thể che kín bộ phận kín đáo của cô.
Đôi môi hồng phấn nhỏ nhắn mọng nước, khóe miệng có chút nước trong suốt, giống như bị người ta bắt nạt vậy.
Hai chiếc tai mèo càng làm cô trông mảnh mai hơn.
Nếu sắc đẹp có thể phân cấp bậc thì Thẩm Thanh nằm trong loại đẹp nhất, bởi vì cô có thể khiến Ôn Minh Viễn động tâm mà không làm gì được.
Ôn Minh Viễn hô hấp có chút không ổn, anh nói nhỏ với Thẩm Thanh, "Thẩm Thanh, em có mặc cái này cho người khác xem không?"
Ôn Minh Viễn nghĩ, cô chụp ảnh như vậy cho người khác xem, trong lòng đột nhiên trở nên chiếm hữu.
Anh không khỏi tự hỏi liệu cô đã từng có bạn trai chưa, những người đó như thế nào, và họ đã bao giờ nhìn thấy cô như thế này chưa?
Ôn Minh Viễn giống như phát điên, rất muốn bay về làʍ t̠ìиɦ với cô, làm cô đến mức phát khóc, cầu xin anh tha thứ.
P/s: thời gian không cho phép nên 1 tháng sau mới có chương mới nha ạ.