Cửa Hàng Bán Đồ Chơi Tình Thú

Chương 8: Cô muốn Ꮯởi Qυầи áo của giáo sư Ôn

Editor: BemBem

Thẩm Thanh không muốn mình thua, cô chống cằm nhìn Giáo sư Ôn, đôi môi đỏ mọng trông rất quyến rũ, "Thật không? Giáo sư Ôn có thể giúp tôi cởi váy này ra không."

Cô thực sự táo bạo, nhưng không phải mấy kiểu tán tỉnh đều như này sao? Da mỏng sẽ không chiếm ưu thế.

Thẩm Thanh cẩn thận nhìn Ôn Minh Viễn ở trong camera, người trong camera hình như đang buồn ngủ, bộ âu phục cùng cà vạt đều buông lỏng, nhìn có chút cấm dục không giải thích được.

Phải làm sao bây giờ, cô rất muốn tiến vào máy quay để cởϊ qυầи áo của Ôn Minh Viễn ra.

Ôn Minh Viễn có nét đẹp trai, tính tình rất ôn hòa, mũi cao, quai hàm nhẵn nhụi, đôi môi đỏ mọng, kết hợp với khuôn mặt hơi đỏ của Minh Viễn, Thẩm Thanh thật sự thấy anh rất đẹp trai.

Thật tiếc khi cô và giáo sư Ôn không gặp nhau offline, nếu không cô sẽ lợi dụng lúc giáo sư Ôn say.

Làm sao đây, cô rất muốn cởϊ qυầи áo của giáo sư Ôn, cô cũng muốn ngồi lên người Ôn Minh Viễn làm bậy.

Thẩm Thanh cảm thấy ánh mắt của cô giống như sói vậy, chỉ cần một giây tiếp theo cô có thể xé toạc quần áo của Ôn Minh Viễn ra, có vẻ như hai người thực sự bị từ tính hút vào nhau.

Ôn Minh Viễn nhìn ánh mắt rực lửa của cô, không nhịn được cười.

Ôn Minh Viễn luôn là một người khiêm tốn và rất dịu dàng, nhưng giờ anh không thể không trêu chọc Thẩm Thanh một chút.

Ôn Minh Viễn cao hứng, anh lười biếng nằm ở trên giường lớn của khách sạn, lông mày hơi nhếch lên, xấu xa nói: "Thẩm Thanh, em nhìn đủ chưa? Muốn tôi cởϊ qυầи áo khỏa thân cho em nhìn không?"

"A... Không cần..." Thẩm Thanh lúc này mới tỉnh mộng, sau khi hoàn toàn tỉnh mộng cô mới xấu hổ.

Cô nhìn thẳng giáo sư Ôn thêm một phút đồng hồ, làm sao có thể không kiềm chế được, quả thực cô đã có suy nghĩ như vậy, thật là quá dâʍ đãиɠ.

Thẩm Thanh căng thẳng mím môi, Thẩm Thanh vô thức liếʍ khóe miệng, dùng ánh mắt vô hại mà nhìn chằm chằm Ôn Minh Viễn.

Cổ họng Ôn Minh Viễn khô khốc, yết hầu trượt lên xuống, đôi mắt anh tối sầm lại.

Anh nhìn Thẩm Thanh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô dính vệt nước trong suốt, ánh mắt Ôn Minh Viễn cũng mơ hồ không rõ.

Anh giơ tay xoa xoa thái dương, hai người hình như mỗi lần trò chuyện thì đều có bộ dạng này, khắp nơi trên người đều nóng, lần trước thủ da^ʍ qua điện thoại cũng đủ táo bạo rồi, bây giờ còn muốn gọi video thủ da^ʍ?

Ôn Minh Viễn bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, chuyện này có làm cho cô sợ không? Cô ấy có nản lòng hay không không khi biết mình không đàng hoàng, không như vẻ bề ngoài?

Ánh mắt Thẩm Thanh nhìn anh càng ngày càng dính trên người anh, trên mặt anh giống như có thứ gì đó đang thu hút cô, hai người hiển nhiên có chung suy nghĩ muốn ở cùng nhau.

Thẩm Thanh da mặt dày hơn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, lộ ra hàm răng trắng nõn, "Giáo sư Ôn, tôi muốn nhìn thấy anh không mặc quần áo khỏa thân. Hẳn là sẽ rất gợi cảm."

Người phụ nữ đối diện với anh là một yêu tinh, không ngừng trêu chọc thần kinh của Ôn Minh Viễn, người phụ nữ đối diện rất dịu dàng nhìn anh nói muốn nhìn thấy bộ dạng không mặc quần áo của anh.

Nhiều người gọi anh là giáo sư Ôn, nhưng không có người nào như cô, lại vừa đáng yêu, giọng nói nũng nịu gọi tên anh: Giáo sư Ôn.

Khi anh nghe thấy cô gọi, giống như có một sợi dây tơ hồng cuốn lấy trái tim đang đập của giáo sư Ôn.

Ôn Minh Viễn không phải Liễu Hạ Huệ, anh thích một người vì anh thích linh hồn và thể xác của người đó.

Bầu không khí càng ngày càng mơ hồ, thân thể Ôn Minh Viễn dường như vì lời nói của cô mà trở nên nóng bừng.

Ôn Minh Viễn khàn giọng nhìn cô, "Thẩm Thanh, em mặc nội y gợi cảm vào cho tôi nhìn đi."