Editor: BemBem
Thẩm Thanh thực sự rất muốn gặp giáo sư Ôn một lần, làm sao bây giờ, hình như cô... đang yêu.
Thẩm Thanh rất kích động muốn tìm người để chia, cô mở WeChat của mình ra nhắn tin với bạn, "Ahhh... Miên Miên, hình như mình đang yêu!"
Tô Miên: "Cậu?"
Thẩm Thanh bị khinh thường nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui, ai đã khiến cô trở nên ngu ngốc như vậy, cô quyến rũ anh nhưng lại bị anh làm cho rung động, Thẩm Thanh call video với Tô Miên. Người phụ nữ trong ảnh thật sự rất thanh tú, Thẩm Thanh nhìn bộ dạng tủm tỉm cười của cô ấy thật sự rất muốn đánh.
Thẩm Thanh lẩm bẩm nói: "Mình còn biết cậu sống trong bầy ong bướm đó, đừng có cười mình."
Tô Miên nhéo cằm nhìn cô, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào cô, cô cười nhìn Thẩm Thanh, “Thanh Thanh của mình đã lớn rồi, tình yêu nảy nở, không tồi, không tồi."
Thẩm Thanh mặt đỏ lên vì ngại ngùng, cô không nhịn được lăn vài vòng, tán tỉnh giáo sư Ôn thật sự rất vui, cô cười nhìn Tô Miên, "Cậu nghĩ mình lên quyến rũ anh ấy như thế nào?"
"Cậu còn muốn quyến rũ người ta? Cậu nằm kia không phải đã quyến rũ rồi sao? Eo thon ngực khủng, khuôn mặt trẻ con, chỉ cần nằm kia "ngoắc ngoắc tay", giáo sư Ôn của cậu khẳng định bị câu dẫn đến hồn phi phách tán, hồn vía lên mây a."
“Này, cậu đừng nói nhảm, mình còn chưa tới mức đó!” Thẩm Thanh cảm thấy những gì Tô Miên nói khá có lý, nhưng cô cũng cảm thấy mờ mịt xấu hổ.
Tuy cô là người cởi mở nhưng dù sao cô cũng chưa từng yêu bao giờ nên vẫn có chút rụt rè, cô không làm được như Tô Miên.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh cảm thấy những gì Tô Miên nói cũng không phải không đúng, dáng người đẹp, khuôn mặt trẻ con, từ nhỏ đã có nhiều người theo đuổi, nhưng lúc đó Thẩm Thanh không có cảm giác muốn yêu đương gì.
Bây giờ cô lại cấp bách muốn yêu đương.
Cô không khỏi tự hỏi ánh mắt anh khi nhìn cô mặc quần áo mỏng để quyến rũ anh và sau khi cô và anh ở bên nhau thì anh sẽ làm như thế nào.
Cô rõ ràng chưa từng thấy Ôn Minh Viễn, nhưng sao có thể yêu anh như vậy chứ.
Cô bị điên rồi, cô như bị ma quỷ ám, cô ham muốn có được anh.
Anh có làm mình ngất đi rồi hung hăng làm cô một trận không?
Giáo sư Ôn sẽ thô bạo ở trên giường chứ? Liệu cô có bị anh đánh bằng roi không? Thẩm Thanh thấy mình hình như đã nghĩ quá xa.
“Thanh Thanh, cậu không phải đang nghĩ 18 điều cầm tù gì đó chứ?” Tô Miên cười xấu xa nhìn cô, vẻ mặt có chút vui mừng, Thẩm Thanh sắp phải chịu khổ rồi.
Vừa lúc này cuộc gọi video của giáo sư Ôn được gửi tới, Thẩm Thanh nói với Tô Miên, "Đừng nói nữa, mình muốn yêu đương, cho cậu xem mình thu phục giáo sư Ôn như thế nào nhé."
Thẩm Thanh vội vàng cúp video với Tô Miên, nhưng không dám kết nối video của Ôn Minh Viễn ngay lập tức.
Cô tìm một bộ đồ ngủ đẹp hơn một chút, bộ này có hơi sεメy, cô chỉnh lại tóc, trang điểm như đi thảm đỏ vậy.
Thẩm Thanh vô cùng ngưỡng mộ mưu kế của mình.
Bên kia, giáo sư Ôn uể oải nhìn điện thoại, cô gái nhỏ không kết nối, có phải quá bận không? Anh có làm phiền cô không?
Ôn Minh Viễn trở về từ buổi hội thảo đã là nửa đêm, anh không khỏi nghĩ đến Thẩm Thanh, anh rất muốn gặp cô.
Vì thế, anh đã gọi video cho cô, nhưng người đầu máy bên kia không trả lời.
Ôn Minh Viễn kiên nhẫn chờ đợi, trong video đột nhiên xuất hiện một bóng người màu lam nhạt, anh nhìn thấy đây là Thẩm Thanh, dáng dấp cô không thay đổi nhiều lắm.
Ôn Minh Viễn nhìn cô cười nhẹ, có chút đùa giỡn, giống như cười cô quá mức nghiêm túc.
Thẩm Thanh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm mắng chính mình, vừa rồi anh làm cô cao hứng như vậy, thay bộ đồ ngủ tơ tằm, chỉnh lại tóc, chỉ để cho anh ngắm.
Giáo sư Ôn nhìn hồi lâu rồi mỉm cười, "Em mặc đồ ngủ đẹp hơn nội y tình thú."
Thẩm Thanh cảm thấy khoang ngực của mình dường như bị 10.000 đòn chí mạng đánh trúng, đồ ngủ còn đẹp hơn nội y tình thú?