Cửa Hàng Bán Đồ Chơi Tình Thú

Chương 14: Call video tắm (H)

Ôn Minh Viễn cầm máy tính đặt vào trong phòng tắm, Thẩm Thanh cũng đi chầm chậm vào phòng tắm của mình tắm rửa.

Cô đã tắm rồi, nhưng sau màn cao trào vừa nãy, toàn thân cô trơn bóng, hạ thể đầy dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp, không tắm rửa thì cô không thể chịu được.

Bộ đồ ngủ thường ngày của cô toàn là váy lụa, may mắn thay, váy lụa có thể tôn lên những đường cong cơ thể hoàn hảo của cô.

Thẩm Thanh cởi đồ lót gợi cảm nhìn về phía Ôn Minh Viễn, cô nhìn thấy làn da trắng bóc và thân hình to lớn thon dài của Ôn Minh Viễn qua màn hình, lúc này cô rất muốn giúp anh tắm rửa.

Sau khi tắm xong dáng vẻ uốn éo của Thẩm Thang vất vả bày ra tư thế và bộ dáng xinh đẹp nhất của mình cho anh nhìn.

Lúc tắm không thể tránh khỏi ham muốn có thêm một màn nữa, tắm xong hai người không tắt video call, Thẩm Thanh da mặt dày thế nào cũng không ngại call video tiếp với anh.

Bởi vì khi cô vừa mới tắm xong, nhìn thân thể Ôn Minh Viễn, dáng người cường tráng, khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết, Thẩm Thanh không khỏi rùng mình một cái, cô thoa một ít sữa dưỡng thể từ từ bôi lên khắp người rồi xoa đến cái bụng phẳng lì của mình. Thẩm Thanh không biết có chuyện gì xảy ra mà thân thể cô trở nên rất nóng, cô xấu hổ rêи ɾỉ, dáng vẻ như vậy thực sự rất dâʍ đãиɠ.

Nhưng Ôn Minh Viễn dường như nhận thấy sự khó chịu của cô, anh nhìn Thẩm Thanh: "Làm sao vậy? Có phải lại muốn nữa không?"

Có phải lại muốn nữa không?? Sao anh lại hỏi một câu biếи ŧɦái như thế hả.

Thẩm Thanh đưa tay từ từ luồn xuống tiểu bức của mình, hai cánh môi hồng nhuận cũng bị cô chậm rãi đẩy ra.

Ngón tay thon dài tinh tế dò xét tiến vào trong, cái miệng nhỏ hẹp nuốt lấy ngón tay cô, cô lại đẩy vào liên tục khuấy động mãi cho đến khi nước ở nơi đó của cô chảy ra.

"Ưʍ... có chút..." Thẩm Thanh một tay chống lên tường, một tay dùng ngón tay đưa vào khuấy động.

Toàn thân cô căng thẳng, sợ mình không cẩn thận để lộ ra sẽ khiến cô xấu hổ.

Nhưng Ôn Minh Viễn không có ý định cười nhạo cô, giọng nói anh trong trẻo dịu dàng không ngừng dặn dò cô: "Từ từ thôi, tưởng tượng tôi đang sờ hoa huyệt của em, ngón tay tôi cắm thẳng vào, hoa huyệt của em đang hút chặt ngón tay của tôi."

Ôn Minh Viễn càng nói càng cảm thấy mãnh liệt hơn, kɧoáı ©ảʍ không thể giải thích được gần như xông lên đầu cô.

Cô gắng sức kẹp chặt chân mình, chỗ đó trở nên tê dại giống như có ngàn con kiến

gặm nhấm hoa huyệt của mình, làm cho cô muốn dừng mà không được.

"Phải, đúng rồi, vân vê chỗ đó của em, Thanh Thanh, em như thế này thật là xinh đẹp."

Ôn Minh Viễn nói xong chính mình cũng bắt đầu đứng lên, anh thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng côn ŧᏂịŧ càng ngày càng to kia đã bán đứng anh.

Thẩm Thanh nghe giọng nói của Ôn Minh Viễn, toàn thân giống như được uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đã lâu cô không có cảm giác này, thủ da^ʍ với khiêu da^ʍ đôi khi cũng mang lại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến như vậy.

Cả người giống như đang ở trên vách núi, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ sắp rơi xuống quá chân thật, cô lêи đỉиɦ rất nhanh, trong nháy mắt da đầu trở nên tê dại.

Đầu ngón chân cô cuộn lại, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cho cô không thể chịu nổi mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ đầy mê hoặc. Cả người mềm nhũn trượt xuống tựa vào tường.

Thẩm Thanh nhớ lại hành vi hoang đường trong phòng tắm, cảm thấy nó vừa hoang đường vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô làm ra loại chuyện này, cảm giác cũng không tệ lắm.

Chân Thẩm Thanh đắp chăn, cô vùi đầu vào trong gối, chiếc gối mềm mại tràn ngập mùi hương của cơ thể cô, cô thật sự sắp phát điên rồi.

Cô thực sự rất muốn gặp lại Ôn Minh Viễn.

Vì anh vừa cùng cô trải qua một đêm phóng đãng nên công việc cũng chưa làm xong, sau khi hoàn thành công việc, Ôn Minh Viễn gửi cho Thẩm Thanh một tin nhắn.

"Thanh Thanh, em ngủ chưa?"

Thẩm Thanh hẳn là rất ngại ngùng, Ôn Minh Viễn thích tính cách thành thật, thậm chí còn có chút mạnh dạn của cô, nhưng sự kiềm chế liên tục của ngày hôm nay là không đủ.

Cho dù cô ấy có mạnh dạn đến đâu, cô ấy cũng sẽ xấu hổ.

Bên kia Thẩm Thanh chính là một con đà điểu, không lập tức trả lời câu hỏi của Ôn Minh Viễn.

Anh lại gửi thêm một câu, "Thanh Thanh, không cần cảm thấy xấu hổ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© có thể khiến người ta cảm thấy sung sướиɠ cả thể xác và tinh thần, hiện tại tôi rất vui, hi vọng em không có quá nhiều gánh nặng tâm lý."

Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, Thẩm Thanh rốt cuộc cũng dám đối mặt, cô mở WeChat, nhìn thấy tin nhắn của Ôn Minh Viễn, khóe miệng không tự chủ được dâng lên, đó thực sự là người đàn ông cô thích, khí độ bất phàm.

Anh luôn có lý luận của riêng mình, Thẩm Thanh đáp lại bằng một gói biểu tượng cảm xúc dễ thương cho anh, rồi gửi một câu: "Tôi không ngại ngùng, chỉ là... tôi không muốn call video làʍ t̠ìиɦ nữa, tôi muốn gặp anh."