Ở Trên Đường - Trạm Dừng

Chương 4: ᒪàʍ Ŧìиɦ Trên máy bay (h)

Nếu là trước đây, Lưu Hạo khẳng định sẽ lo sợ bạn gái tức giận, nhưng hôm nay hắn đã hiểu rõ một câu ngạn ngữ: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Tô Mạn cực phẩm như vậy, thằng đàn ông nào mà không nhộn nhạo cho được. Lưu Hạo chuyển động ngón tay, càng thêm tùy ý moi đào hoa huyệt nhỏ hẹp, giọng nói càng thêm nghẹn ngào: “Chúng ta nhanh một chút?”

Tô Mạn bị moi đến sảng khoái, nghe được những lời này, bật cười: “Phốc, muốn nhanh bao nhiêu? Một giây liền bắn sao? Em trai nhỏ?”

Lời nói như vậy liền chọc vào tư tôn của nam nhân, hoài nghi năng lực đàn ông của mình, Lưu Hạo sao có thể chịu được, một tay cởi bỏ thắt lưng của mình, móc ra một gậy ŧɦịŧ thô to, phốc thẳng đến tiểu huyệt thủy nộn nước.

“Chị giá lập tức sẽ biết em trai này có nhỏ hay không!”

Côn ŧɦịŧ cứng như chày sắt lớn, bổ dọc trùng điệp nếp uốn, thẳng đảo hoàng long!

“Ngô, thật lớn!”

Qυყ đầυ thô to phá cửa xông vào, góc cạnh thô cứng hung hăng cọ qua nếp thịt non mịn, cuối cùng cắm cho Tô Mạn thiếu chút nữa trực tiếp ở trên máy bay kêu lên ra tiếng, cũng may là duy trì được một chút lý trí cuối cùng, thanh âm run rẩy loạn da^ʍ phun ở bên tai nam nhân.

Trong dũng đạo bị căng đến không một chút khe hở, vừa thô vừa cứng làm người căng đến mật huyệt no căng, kɦoáı ƈảʍ nhanh chóng len lỏi đến toàn thân.

Lưu Hạo trước giờ nào có thể nếm qua cực phẩm như thế, cực độ khẩn trí ướt hoạt sung sướиɠ như chốn tiên cảnh, lớp lớp mị thịt trong dũng đạo xoắn xuýt, tàn nhẫn đè ép đầu nấm, như thể đang liều mạng chống cự lại kẻ xâm nhập, kɦoáı ƈảʍ tê dại từ xương cụt leo dọc lên sống lưng, thật muốn mạng.

Tuổi trẻ khí thịnh nào lại nhịn được, Lưu Hạo đĩnh eo hung hăng thúc mông, côn ŧɦịŧ thô dài dữ tợn đâm thẳng đến vách động thịt lúng sâu vào bên trong, một phát cắm thẳng đến chỗ sâu nhất.

So với trong tưởng tượng còn tuyệt vời hơn!

Tên đàn ông này cũng rất sành sỏi, chỉ theo bản năng càng đánh càng hăng, eo mông đĩnh động, một chút lại một chút cắm trong tao huyệt cực phẩm.

Tô Mạn bị cắm cực kì sướиɠ, hoa huyệt khít khao, ngày thường cũng phải tốn không ít thời gian dạo đầu mới có thể hoàn toàn cắm vào, nhưng hôm nay trước đó mới cùng anh trai italy may mưa một phen, hoa huyệt còn trong trạng thái nửa khép nửa mở, hơn nữa chỗ ngồi trong máy bay đặc thù như vậy càng khiến nàng thật hưng phấn, hiện tại mặc dù bị đại ƈôи ŧɦịŧ xỏ xuyên, cũng còn có thể chịu đựng.

“A… A a… thật sướиɠ… Đệ đệ, thật giỏi… Tỷ tỷ, tỷ tỷ bị ngươi cắm đến sảng!”

Tô Mạn tay nắm lấy tay vịn ghế tựa, nhỏ giọng hừ hừ, cần cổ thon dài ngưỡng cao như thiên nga, trên trán mồ hôi thơm đầm đìa, thật sự là yêu chết đại ƈôи ŧɦịŧ.này.

Lưu Hạo ôm lấy cánh mông kiều mềm càng thêm dũng mãnh, đốt ngón tay ẩn hiện gân xanh, năm ngón tay bóp lấy cánh mông nàng, mãnh mẽ ấn Tô Mạn xuống dưới, côn ŧɦịŧ thô dài lại ép phẳng tầng tầng mị thịt, nhanh chóng đâm tới lút cán, trứng dái lớn ở cửa huyệt đánh đến bọt nước tung toé.

“Òm ọp òm ọp”

Âm thanh càng ngày càng vang, lại rất nhanh bị tiếng động cơ máy bay át mất, tuy rằng đây là băng ghế cuối trong máy bay, chung quanh cũng vì tắt ánh mà trở lên tối tăm, nhưng hai người vẫn không dám quá mức tùy ý, chỉ dám dùng thanh âm nhỏ nhất để nói chuyện, đèn nén biên độ va chạm.

“Chị gái thật dâʍ đãиɠ, cũng thật chặt!”

Tô Mạn mỉm cười, tựa như là hồ ly tinh: “So với bạn gái của cậu còn khẩn hơn?”

“Đương nhiên!”

“Ngô, chính là cậu mới vừa rồi còn muốn tôi phải nhường cho cho bạn gái cậu ~~”

Tô Mạn nói tới đây, giả vờ tức giận đẩy đẩy người trước mặt.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi tỷ tỷ, đừng đi mà, ân… tôu hiện tại không phải đang nhận lỗi với tỷ tỷ sao? Đại ƈôи ŧɦịŧ sẽ ra sức làm chị, làm đến khi tỷ tỷ thoải mái thì thôi!”

Thanh niên tuổi trẻ nói xong, đột nhiên mở đai an toàn ra ôm nàng nâng lên trên, tư thế thay đổi thoát khỏi ghế dựa, cứ như thế ở trên không trung làm tới mười hạ, nhiều lần đều đâm vào chỗ sâu nhất.

Côn ŧɦịŧ nhanh chóng rút ra cắm vào, cọ xát lên mị thịt, lại mạnh mẽ mà bổ ra toàn bộ lối hẹp, theo gió vượt sóng, đâm thẳng đến chỗ sâu nhất. Toàn bộ vách trong bị căng đến cực hạn, nếp nhăn như cái miệng nhỏ hôn lên thân gậy, từng ngụm mυ'ŧ mát trên gân xanh, ngậm lấy qυყ đầυ mẫn cảm.

Thật sảng!

Tư thế này, không có thời gian dài tập thể hình, nhất định không làm được.

Hoa huyệt bị đỉnh đến dâʍ ɖị©ɧ róc rách, mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ chạy khắp người, da^ʍ thuỷ không ngừng tràn ra.

Tô Mạn rất hài lòng với năng lực của chàng trai trẻ tuổi này, cũng không keo kiệt hút vài cái, kết quả làm cho đối phương liên tục thở gấp, thiếu chút nữa không nhịn được mà bắn ra.

Lưu Hạo chỉ cảm thấy chính mình chưa bao giờ cảm thấy sung sướиɠ như vậy, thậm chí đã quên mất chính mình còn đang ở trên máy bay, chỉ nghĩ muốn đem người phụ nữ quyến rũ này đè trên mặt đất, thao lộng tiểu huyệt cực phẩm này.

Đương lúc hắn chuẩn bị tăng tốc lần nữa, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng mơ mơ màng màng.

“A Hạo, mấy giờ rồi? Đã đến nơi rồi sao?”

Là tiếng bạn gái hắn!