Hai người hoảng sợ, cứ tưởng động tĩnh quá lớn mà bị phát hiện.
Lưu Hạo quay đầu, lại nhìn thấy bạn gái vẫn còn mang bịt mắt như cũ, tựa hồ là ngủ đến mê sản, hắn thở sâu, bình phục lại hơi thở kích động, trả lời:
“Chỉ mới 10 giờ, còn sớm, ngủ tiếp một lát, ngoan ~”
“Ngô, còn lâu như vậy sao, anh không ở bên cạnh, người đều cảm thấy không khoẻ ~”
“Đồ ngốc, anh không phải… Ân… ở đây sao?”
Mắt thấy gái của hắn đã tỉnh, Tô Mạn không chỉ không sợ, ngược lại càng thêm hưng phấn, cô gái tên gọi là Tiểu Nhụy, vừa mới kiêu ngạo ương ngạnh, hiện tại cũng không hề phát giác, rằng cô bé có biết, dươиɠ ѵậŧ của bạn trai mình đang làʍ t̠ìиɦ với vị lão bà mà cô nhóc ghét cay ghét đắng, từng chút từng chút, đem hoa huyệt của người khác thọc đến chảy nước!
Nghĩ như thế, Lưu Hạo càng ra sức trấn an bạn gái, Tô Mạn càng bừa bãi xoắn cánh mông, từ trên xuống dưới mà phun ra nuốt vào cự bổng, cánh tay vòng ở cổ đối phương, mỗi một chút đều phải từ đại qυყ đầυ trực tiếp nuốt rốt cuộc bộ, dáng vẻ tao lãng này thực giống như đang khoe khoang, thiếu chút nữa đem Lưu Hạo bức cho phá công.
Cứ như vậy, mỗi lần cùng bạn gái nói một câu lời ngon tiếng ngọt, đại dươиɠ ѵậŧ của nam nhân liền cắm Tô Mạn mười tới phát, nói được càng nhiều, thao càng tàn nhẫn, đại lượng dâʍ ɖị©ɧ cũng bị vảy ra không ít, trên người vốn là áo đôi tình yêu cũng bị da^ʍ thuỷ làm ướt hơn một nửa!
Thật vất vả đem bạn gái trấn an, chuẩn bị tiếp tục dã chiến, nhưng mới vừa quay đầu một cái, liền phát hiện Tô Mạn đang dán mắt lên sườn mặt của nột người đàn ông khác, là anh em tốt của Lưu Hạo, Trương Dục Cảnh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ.
——————
Trương Dục Cảnh không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hắn và bạn gái đều không thích tranh chấp ồn ào, lúc trước thấy Tô Mạn không muốn đổi chỗ, tuy rằng trong lòng cũng có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì.
Bọn họ đều là sinh viên vừa được nghỉ hè, bàn bạc cùng nhau đi Vân Nam du lịch, cũng hi vọng nhân cơ hội này gia tăng tình cảm đôi trẻ.
Máy bay cất cánh không lâu, hắn đã ngủ mà bạn gái cũng dựa vào vai hắn ngủ luôn.
Nhưng bên tai vẫn luôn là nghe được một chút tiếng động, ngoại trừ nhưng âm thanh thường có trên máy bay, dường như còn có chút tiếng nước chảy, âm thanh này rất có quy luật, một chút lại một chút, liên miên không dứt, đã thế càng lúc càng nhanh.
Hắn cũng thường ngủ không sâu, lúc Vương Nhụy mở miệng hắn cũng tỉnh theo, vốn là muốn nhìn di động một chút, ai mà biết vừa gở xuống bịt mắt liền nhìn thấy hình ảnh khó tin này.
Dưới ánh đèn tối tăm, người anh em tốt của hắn ôn nhu trấn an bạn gái, nhưng trong lòng ngực lại ôm một cô gái cái thướt tha ướŧ áŧ, mà chỗ ngồi bên cạnh hắn lại trống không.
Lưu Hạo ôm ai không cần nói cũng biết.
Nương theo cuộc nói chuyện của Lưu Hạo và Vương Nhụy, cô gái còn đang vô tư lắc lư, có thể nhìn thấy rõ ràng, một cây côn ŧᏂịŧ liên tiếp nhấp nhô giữa hai người, chốc xuất hiện, chốc lại biến mất.
Không chỉ là ôm, bọn họ còn đang làʍ t̠ìиɦ!
Trương Dục Cảnh hít hà một hơi, đây chính là trên máy bay a, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện.
Lưu Hạo cũng bị doạ cho hoảng sợ, hắn đang thao không phải bạn gái của mình, còn được chính bạn tốt phát hiện. Nhưng tình huống hiện tại, mông vểnh căng mượt của nữ nhân thỉnh thoảng ở trên người hắn lắc lư, nhục huyệt khít khao hung hăng kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, mỗi một lần liếʍ mυ'ŧ, liền ép ra một lượng lớn mật dịch dâʍ ɖu͙©, vừa ướŧ áŧ vừa sảng khoái.
Quá sung sướиɠ, sướиɠ đến mức khiến hắn không cách nào dừng lại được.
Huống chi chỉ là bèo nước gặp nhau, cực phẩm hoa huyệt như vậy, cả đời chắc chỉ gặp được một lần, xuống khỏi máy bay liền trời nam đất bắc, sao có thể không thao đến cao trào?
Trong không khí tràng ngập hương vị nôn nao, nhưng Tô Mạn ngược lại không chút ảnh hưởng nào, nàng tiếp tục nuốt vào trong cơ thể côn ŧᏂịŧ lớn, đồng thời ghé vào bên tai Lưu Hạo, ngữ điệu triền miên: “Uy, bằng hữu của cậu, dươиɠ ѵậŧ có lớn không?”