Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 57

Tôi lại hơi run rẩy: "Không ngại, trong thôn chúng tôi cũng xưng hô như thế... Ông quả nhiên biết lai lịch của tôi, ông biết tôi họ Âu Dương?"

"Tôi dù sao cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị cô uy hϊếp đúng chứ?"

Dương Song Song nhịn không được nói xen vào: "Tiếp tục nói về Uông Lan San đi, tôi đoán nè, bà ta lúc đầu tiến vào Âm Dương giới, là vì bà ta trầm mê vào sùng bái thần tượng Trang Điệp, Trang Điệp đột tử, bà ta luẩn quẩn trong lòng, liền vào Âm Dương giới tìm nàng."

"Cháu gái à, thiên phú của con cao thế..." Hồ Già nghênh đón ánh mắt sốt ruột của tôi, đành phải thu lời lại nói: "Một chút cũng không sai, bà ta sau khi tiến vào Âm Dương giới, quả thật đã tìm được Trang Ai Văn... Cũng chính là nguyên danh của Trang Điệp, nhưng không biết tại sao, sau khi nói chuyện với Trang Ai Văn, hồn ngôi sao điện ảnh đã chết kia lại dường như bám vào người Uông Lan San vậy, làm thế nào cũng không thoát khỏi được. Về sau mỗi lần bà ta đến thế giới kia, gặp những người quen khi còn sống... quỷ hồn của những người đó. Sau khi kết nối, cũng đều mang theo nhân cách của những người chết này trở về. Vì vậy bệnh tình của bà ta càng ngày càng nặng, những nhân cách đó, tựa như đóng rễ trên người bà ta, thỉnh thoảng sẽ nhảy ra. Mà bà ta, cũng đóng rễ ngay tại bệnh viện này. Chẳng biết bao chuyên gia tâm thần học đã nghiên cứu bà ấy, muốn làm cho rõ ràng nguyên nhân nhân cách bà ta đa biến như vậy, nhưng bà ta vẫn luôn che giấu bí mật này, chỉ cho ta một vài ám chỉ, mãi đến khi sắp chết, mới hoàn toàn nói hết cho ta biết. Những bức vẽ và một vài miêu tả của ta trong 《 Địa tâm du ký 》cũng là có được từ chỗ bà ấy... Đương nhiên, còn lại đa phần là ta bịa ra. Về phần đồ án này đến tột cùng có ý nghĩa gì, có giúp ích gì cho các cô, cô cho ta thêm phí giảng bài nữa, ta cũng không biết."

Tôi hỏi: "Tại sao lại cứ phải nói cho ông biết, bà ấy nghĩ ông đáng yêu nhất à?"

"Bởi vì bà ấy biết, chỉ có ta, mới tin câu chuyện của bà ấy." Hồ Già có chút tự hào nói.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, đồng thời trong đầu hiện lên một ý niệm. Tôi cố ý làm mặt lạnh, chậm rãi nói: "Cụ Hồ, ông lại nói dối rồi."

Cái móng béo ú của Hồ Già lại siết chặt tay vịn sofa, điên cuồng lắc đầu nói: "Không có, cô dựa vào cái gì nói ta nói dối, những lời ta nói đều là sự thật!"

"Ông nói chỉ có ông mới tin chuyện của bà ấy; Ông suy nghĩ kỹ lại đi, thật sự chỉ có mình ông sao?"

Hồ Già sửng sốt, nhìn ánh mắt ông ta, là đang bắt đầu cẩn thận nhớ lại. Qua một lát, ông ta mới đột nhiên tỉnh ngộ nói: "À... Cô nói rất đúng, cô ấy... Tôi đã quên mất cô ấy... Việc này không thể trách ta, đó đã là chuyện rất nhiều năm trước rồi."

Dương Song Song nghe mà hồ đồ: "Mọi người đang nói tới ai thế?"

Tôi nhàn nhạt nói: "Diệp Hinh."

"Diệp Hinh!" Dương Song Song không hề nhàn nhạt chút nào kêu lên.

Kết quả các bạn nhất định có thể đoán được, y tá lại chạy tới: "Diệp Hinh đâu? Diệp Hinh đâu?"

Lúc y tá gặng hỏi Hồ Già, tôi nhỏ giọng kể sơ lược trải nghiệm tối hôm qua cho Dương Song Song, nói đến cô gái họ Diệp mà Địch Nhân Kiệt nhắc tới.

Dương Song Song kích động đến run rẩy cả người, tựa như bị thần tượng của cô ấy lây bệnh parkinson vậy, tôi đã dùng hết mọi loại sắc mặt, cô ấy mới cố gắng đè thấp giọng nói: "Nói vậy, Diệp Hinh cũng có thể đi Âm Dương giới! Cô ấy... Cô ấy muốn đi Âm Dương giới tìm Tiêu Nhiên!"

Cơ hồ đồng thời, tôi nhìn thấy tròng kính của Dương Song Song bắt đầu xuất hiện sương mù, sau đó là nước mắt trên khuôn mặt hồng hồng.

Y tá lại rời đi, Hồ Già ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, cô gái họ Diệp kia, cũng từng ở chỗ này một thời gian... Cô ấy thật sự rất đẹp, tóc như tơ lụa, ngũ quan tinh xảo, điển hình của Giang Nam..."

Dương Song Song cố lấy dũng khí, đá một cước lên đùi Hồ Già ngồi trên sofa, lão sắc quỷ cuối cùng cũng kết thúc suy nghĩ kỳ quái, tỉnh táo nói: "Đúng thế, sau khi Diệp Hinh ra viện không lâu, lại tới tìm Uông Lan San lần nữa, hai người nói chuyện thật lâu... Diệp Hinh hiển nhiên đã khóc không biết bao nhiêu nước mắt quay về, đôi mắt có thể làm tan chảy lòng người sưng đỏ như ô mai nổi tiếng đặc biệt một fans nữ từng mang đến cho ta. Về sau ta hỏi Uông Lan San cô bé này tại sao quay lại, Uông Lan San nói, cô ấy muốn đi tìm một người, tôi chỉ cho cô ấy một con đường. Sau đó không lâu, Uông Lan San phát bệnh tim nhập viện, qua một khoảng thời gian thì mất."

Tôi và Dương Song Song nhìn nhau, Diệp Hinh quả nhiên muốn tới Âm Dương giới tìm Tiêu Nhiên. Việc này chứng tỏ, suy đoán của chúng tôi vẫn tương đối đáng tin cậy, trong thế giới Âm Dương giới kia, lưu lại một ít quỷ hồn, có lẽ là một đám quỷ hồn không muốn rời quá xa nhân thế. Diệp Hinh nghĩ Tiêu Nhiên sẽ không thật sự cách xa nhân thế như vậy, nhất định cũng cảm nhận ra bản thân có năng lực tiến vào Âm Dương giới, vì vậy chứng thực với Uông Lan San, Uông Lan San nói cho cô ta phương pháp tiến vào thế giới kia, tỷ như tìm đến những nơi tử khí dày đặc như tòa nhà giải phẫu, đầu óc duy trì trống rỗng vân vân...

Nghĩ đến trống rỗng, tôi lại nhớ tới Lục Hổ.

Lục Hổ Lục Hổ, bạn đang ở đâu? Bạn thấy tôi khoan hồng độ lượng cỡ nào không, mới qua một đêm, tôi kỳ thật đã không còn giận bạn nữa.

Tôi cố gắng làm cho mình lấy lại tinh thần, lại suy nghĩ một chút, trên cái hộp giấy đựng gia phả trong nhà tiểu cô Âu Dương Thiến, hình vẽ Linh Hồi Thảo kia, nói không chừng cũng là Diệp Hinh miêu tả với bạn thân của mình. Âu Dương Thiến nếu đã đọc thuộc gia phả, đương nhiên biết câu chuyện Âu Dương Thanh Phong Âu Dương Minh Nguyệt đến âm ty phá án, có mục kích của Diệp Hinh, đương nhiên cũng sẽ biết sự tồn tại của Âm Dương giới.

Tôi lại suy nghĩ một chút, rốt cuộc hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất: "Bây giờ ông có thể nói cho tôi biết, ông biết bao nhiêu chuyện về tôi? Tôi là ai? Ông không hề đi đến Âm Dương giới, tại sao biết tôi?"

Hồ Già lại bắt đầu bất an, dưới ánh mắt rét căm của tôi, trầm ngâm một hồi, đột ngột đứng lên nói: "Các cô chờ chút, ta đi một lát sẽ trở lại."

"Ông muốn chạy trốn? Trốn đi, ông biết tôi sẽ không bỏ qua cho ông!" Tôi lớn tiếng truy kích.

Đã đi được vài bước Hồ Già quay đầu lại nói: "Ta còn chưa có lá gan lớn như vậy, ta biết lão ngài sẽ không bỏ qua cho ta."

Dương Song Song nhíu chặt mày hỏi tôi: "Việc này đến tột cùng là sao? Cậu rốt cuộc muốn biết gì?"

"Tớ muốn biết tất cả những điều mà mọi người không chịu nói cho tớ." Tôi hơi lạnh lùng nói, đồng thời chú ý vẻ mặt của Song Song. Không ngoài dự liệu của tôi, trên mặt của Dương Song Song hiện lên một tia sợ hãi.

Trong im lặng, chờ Hồ Già quay lại, trong tay ông ta mang theo một bao công văn da đen khoảng chừng bảy trăm năm lịch sử, ngồi trở lại trên ghế sofa, ngón tay run rẩy, mở bao ra, ngón tay tiếp tục run rẩy, lật ra một tờ giấy ố vàng.

"Hả?" Dương Song Song kinh hô.

Tôi âm thầm kinh hô.

Đây là bức vẽ của tôi.

Xác thực mà nói, nhìn qua, là bức vẽ của tôi.

Nhưng tôi chưa từng vẽ chân dung như vậy, chưa từng mặc một bộ trường sam tuyết trắng phất phới như tiên vậy, chưa từng đeo một thanh bảo kiếm thon dài như vậy, chưa từng có đôi mắt lãnh diễm như vậy. Dưới chân tôi, chưa từng phủ phục hai con Công Điệt khiến người ta buồn nôn, bên hông tôi, chưa từng mang ngọc bội linh lung kia.

Nhưng tôi biết cô ta là ai.

Tờ giấy này, như bị xé xuống từ một quyển sách, vết xé của tờ giấy còn đó. Nếu lấy vết xé của tờ giấy này, so sánh với vết xé trong quyển gia phả kia tại tủ âm tường của tiểu cô Âu Dương Thiến, bạn sẽ phát hiện chúng nó vừa khít.

Đây là bức vẽ bị xé đi từ trong gia phả.

Người trên bức vẽ chính là Âu Dương Cẩn.

Người trên bức vẽ giống với Âu Dương Phi.

Hồ Già cho rằng tôi chính là Âu Dương Cẩn.

Hồ Già nhìn qua e ngại Âu Dương Phi.

Trong đáy lòng Hồ Già e ngại Âu Dương Cẩn.

Âu Dương Cẩn là ai?

Tôi cố gắng duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi Hồ Già: "Nếu ông không ngại, tờ giấy này tôi nhận."

Hồ Già không ngừng gật đầu, cũng không biết là thật lòng đồng ý, hay chỉ là do Parkinson đồng ý nữa.

Tôi lại hỏi: "Là Uông Lan San để lại cho ông?"

Hồ Già tiếp tục gật đầu: "Bà ấy nói khi bà ấy còn trẻ, nhặt được ở Âm Dương giới."

Giọng điệu của tôi không thay đổi, chẳng qua tự mình cảm giác được, đã có thêm phần tà khí, chậm rì rì hỏi: "Nếu tôi muốn ông nói cho tôi biết câu chuyện về người này... Câu chuyện về 'tôi', ông nghĩ, thời cơ đã chín muồi chưa?" Tôi cố ý liếc mắt về phía Dương Song Song.

"Phi Phi..." Dương Song Song muốn nói gì đó, mặc kệ cậu ấy nói gì, tôi cũng sẽ giả vờ không nghe thấy.

Điều hòa của phòng khách vẫn không ngừng, nhưng trán Hồ Già đã toát ra mồ hôi to bằng hạt đậu lớn. Ông ta thế mà "cả gan" không trả lời vấn đề của tôi, hồi lâu mới nói: "Ta... Kỳ thật... Không biết gì về cô ta... Về câu chuyện của cô."

Tôi chậm rãi lắc đầu: "Trẻ con nói dối không phải trẻ con ngoan, ông già nói dối cũng không phải ông già ngoan nha." Không biết tại sao, dù tôi cố hài hước, cũng cảm thấy trong giọng nói có sự ác độc.

"Thật đó, ta nói thật mà! Cô đến giờ còn chưa tin, ta nào dám nói láo với cô nữa! Khi Uông Lan San cho ta bức vẽ này, ta đương nhiên từng chảy nước miếng hỏi, vị mỹ nữ kia là ai? Bà ta sau khi nói mấy câu, ta sợ đến mất ngủ cả tối." Trong giọng nói của ông ta, cơ hồ có thể nghe ra tiếng khóc.

"Nói nghe xem, khảo nghiệm can đảm của tôi chút nào." Tôi dùng một loại giọng điệu ra lệnh khiến người ta không thể kháng cự.

"Uông Lan San nói... Bà ấy nói... Nếu nhìn thấy người trên bức vẽ... Nhìn thấy cô... Ta sẽ nhớ đến chuyện làm ta sợ hãi nhất, chuyện máu me nhất, chuyện sống không bằng chết nhất, sau đó thì... Chuẩn bị hậu sự cho mình. Nhưng mà, cũng không có gì để chuẩn bị cả, vì người... Cô ta... Cô... Khi xuất hiện, cả thế giới, cũng sắp xong đời rồi."