Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 58

Đi thẳng tới cửa ký túc xá, tôi và Dương Song Song vẫn không hề nói với nhau câu nào.

Việc này có chút kỳ lạ.

Bởi vì sau khi nghe Hồ Già nói, trong đầu tôi giày vò chết đi sống lại cũng có thể hiểu được, bình thường Dương Song Song lúc này sẽ tìm vài câu để nói, rất không thành công mà an ủi tôi một chút, nhưng hôm nay, lời an ủi chậm chạp không đến, cô ấy dựa vào cái gì cũng bảo trì im lặng chứ?

Tôi đang muốn nhắc nhở cô ấy an ủi tôi, cô ấy lại mở miệng: "Lúc trước khi về, cậu đã quên xin lỗi Hồ Già."

"Xin lỗi?" Tôi cơ hồ muốn nhảy lên mái nhà ký túc xá, "Ông ta nhìn thấy tớ như nhìn thấy cọp mẹ muốn ăn thịt người, lại còn câu nói rợn người của ông ta về tớ, về Âu Dương Cẩn kia, về căn bản đã muốn hủy đi cuộc sống ngắn ngủi của tớ, tớ còn phải xin lỗi ông ta? Xin lỗi cái gì chứ? 'Xin lỗi, không để cho ông tiếp tục vuốt ve cánh gà trắng nõn của Song Song muội muội?'"

"Tớ là nói thái độ của cậu với ông ấy, giống như đang thẩm tra một kẻ xấu tội ác tày trời, cậu có nghĩ tới không, ông ta là một người bệnh tâm thần phân liệt, hơn nữa là một người rất nhát gan!" Dương Song Song ngay từ lúc đầu tranh luận, sắc mặt đã từ hồng hào chuyển sang vô cùng hồng hào.

Tôi nói: "Tớ không nghĩ tớ hung hăng nha? Tớ về sau vẫn duy trì ngữ điệu bình ổn."

"Ngữ điệu bình ổn không chứng tỏ ngữ khí bình ổn, cậu không hiểu tớ nói gì sao? Khi cậu nói chuyện với ông ấy tràn ngập ngữ khí uy hϊếp, nói như đe dọa kiểu 'Nếu ông không thành thật khai ra, tôi sẽ cho ông sống không được, chết không yên'. Cậu có cần phải vậy không? Đối với một người già thân mang bệnh tâm thần? Tớ thì đoán được rồi, cậu trước đó đã biết bối cảnh của Hồ Già, nhất định dựa vào quan hệ đặc thù của cậu và Ba đội trưởng, cậu gọi điện hỏi ông ấy, đúng không? Cảnh sát chắc chắn đã từng sớm chú ý đến ông ấy, Ba Du Sinh nói không chừng cũng đã sớm đoán ra ông ấy có thể đang ở bệnh viện tâm thần giả điên giả dại, chẳng qua thời gian lâu, lại từng tiếp xúc với người như Uông Lan San, tâm thần ông ấy thật sự đã thất thường, đúng không? Cậu nếu cũng đã biết thế, cần gì tỏ thái độ kia với ông ấy?"

Tôi biết Song Song nói có đạo lý, nhưng càng cảm thấy cô ấy chỉ trích tôi như vậy thật sự quá phận, nói: "Tớ mà không làm thế, ông ấy có thể thống thống khoái khoái nói hết cho chúng ta biết mọi thứ sao?"

Dương Song Song dừng bước, nhìn chằm chằm mặt tôi nói: "Vậy chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, cách làm của cậu, có phải đang chứng thật với Hồ Già, cảnh cáo của Uông Lan San lúc sắp chết, có lẽ đều là sự thật?"

Tôi cảm thấy ngực như bị một thanh kiếm bén xuyên qua, đau đớn khó hiểu, tôi không khỏi lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn Dương Song Song: "Chẳng lẽ ý cậu là... Tớ thật sự sẽ... Cậu nghi ngờ tớ..." Kinh ngạc của tôi lại nhanh chóng chuyển sang phẫn nộ, "Có lẽ, nếu cậu sớm nói cho tới biết chuyện Âu Dương Cẩn, tớ sẽ không cần phải bộc lộ ra 'Bộ mặt thật' của mình."

Dương Song Song cũng bị lời tôi làm cho kinh sợ, mặt của cô ấy đã sắp nhỏ ra máu: "Ý cậu là, tất cả việc này ngược lại là lỗi của tớ? Cậu có nghĩ tới không, cậu như vậy, tự xem mình là trung tâm quá rồi đó?!"

"Nếu tớ thật sự xem mình là trung tâm, sẽ không để mặc vấn đề rõ ràng nhất không truy hỏi đến cùng... Thậm chí, không nói cho cảnh sát, vì tớ băn khoăn đến tất cả những thứ có khả năng sẽ sinh ra ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu... Cậu biết tớ đang nói gì không?" Tôi cuối cùng vẫn không khống chế được, vứt ra nỗi lo lắng trong đáy lòng kia.

Rốt cuộc, máu dưới da mặt Dương Song Song trong nháy mắt đã chảy về đến nơi nào không biết, chỉ còn lại một khuôn mặt tái nhợt.

"Cậu... Nghi ngờ tớ... Trộm hộp gỗ?"

Sau đó cô ấy vụt xoay người, chạy lên lầu.

Giờ khắc này tôi chợt cảm thấy mình vô cùng cường đại, cứ thế trong vòng một ngày, đã đuổi cổ hai người tôi quan tâm nhất từ khi lên đại học ra khỏi bên cạnh mình.

Ngày 21 tháng 09

Hai ngày này, đều là vượt qua cùng cái bóng của chính mình. Khi hơn trăm người lên lớp, rõ ràng có thể nhìn thấy Dương Song Song ngồi dãy trước, thâm tình nhìn chằm chằm bảng trắng bảng đen, nhưng lại cảm giác người này đã đến Canada, cách tôi hơn vạn dặm. Mặc dù gặp thoáng qua, hai người cũng như phụ nữ Nhật Hàn rất lễ phép gật đầu chào hỏi. Có đôi khi thật muốn dứt khoát không ai thèm để ý tới ai có lẽ sẽ sảng khoái hơn, thế nhưng chúng tôi lại luôn là những đứa trẻ ngoan được giáo dục tốt hiểu lễ phép đến vậy.

Tôi không có ý định xin lỗi Dương Song Song, bởi vì tôi để tay lên ngực tự vấn ngồi thiền lạy thần, làm thế nào cũng không tìm ra được lý do gì để xin lỗi. Tôi cũng không định xin lỗi Lục Hổ, lý do càng nhiều hơn, đầu tiên tôi là con gái, con gái sở dĩ có thể đứng ngạo nghễ phong vân thiên hạ, chỉ vì sẽ không xin lỗi con trai; Tiếp theo, tôi vẫn không tìm ra lý do gì xin lỗi, hơn nữa tìm không ra lý do phải lần lượt xin lỗi hai người.

Cứ thế, tôi thành công độc thân hơn 10 tiếng đồng hồ.

Đương nhiên, Lữ Giai Hân, Phạm Lâm cùng ký túc xá, họ luôn bảo trì thân mật khăng khít cùng tôi, lúc ăn cơm, lúc đi học, lúc thí nghiệm, lúc tự học buổi tối, tôi cũng không biết ơn họ, vì cảm giác đây là nghĩa vụ bạn cùng phòng phải làm, tôi dù sao cũng mang đến cuộc sống sung sướиɠ cho họ mà.

Khá lo lắng là lúc tôi lại xuất hiện trước cửa tòa nhà giải phẫu kia.

Lữ Giai Hân bọn họ không thay thế được Lục Hổ.

Trong đầu Lữ Giai Hân, mặc dù ở lúc trống rỗng, đều sẽ lưu trữ lại vệt nước tám chuyện; Cô ấy thấy một con nhện cũng sẽ lập tức nhấn phím 110.

Lục Hổ, con mèo lười này, đang ở đâu?

Cậu ấy ít ra có một điểm nói không sai, tôi không thể tiến vào thế giới kia ở bất kỳ đâu, chỉ có những chỗ liên quan đến tử vong. Đối với một người thiếu hụt sức tưởng tượng như tôi, tòa nhà giải phẫu chính là "Cửa vào" gần nhất thuận tiện nhất. Mặc dù liên tục hai ngày bị cương thi và xương khô trong tòa nhà biến chứng nhiệt tình kết bạn, tôi vẫn quyết định đi vào con đường cũ.

Kẻ té ngã ở cùng một chỗ là đứa ngốc, cùng một chỗ té ngã hai lần chính là... Tôi.

Tôi đẩy cửa tòa nhà giải phẫu ra, vượt qua bệ cửa cao cao nọ, không biết tại sao, lại có một loại cảm giác e ngại khó hiểu.

Chẳng phải mày là Âu Dương Phi? Nữ bại gia đệ nhất Âu Dương thế gia?

Đều là bị thằng nhóc Lục Hổ này làm hại, hại tôi sinh ra ỷ lại.

Ỷ lại là một loại cảm giác nguy hiểm, muốn chém lập tức hành quyết.

Tôi còn chưa kịp hiểu rõ ràng nên dùng dao dạng gì để "chém", đã đi vào thế giới kia.

Tối nay có gió, tiếng gió quanh quẩn trên bãi tha ma trống trải khôn cùng, như ai đó đang gọi hồn trong nghẹn ngào. Song, đêm nay tôi không phải đến rơi lệ anh hùng lệ mỹ nữ, tôi tới theo hẹn.