"Tin hay không tùy ông, nếu không thì nhìn tờ giấy trong tay ông, nói không chừng sẽ giúp ông tin đó." Kỳ thật tôi càng muốn hỏi hơn là, tại sao nói tôi đã chết? Nhưng cảm giác được sự tình cứ làm lần lượt từng cái, thăm dò lai lịch hình vẽ hoa văn này trước quan trọng hơn.
Hồ Già mở tờ giấy kia, cúi đầu cẩn thận nhìn ra ngoài một hồi, lại ngẩng đầu, chính là cái loại ánh mắt "không thể tin được" này: "Cô... Cô không biết đây là gì? Cô có phải muốn lấy tôi mua vui không?"
"Lấy ông mua vui?" Kỳ thật phải là tôi thấy 'không thể tin được' mới đúng, "Ông nội à, tôi muốn tìm người mua vui, bên ngoài có rất nhiều bạn đáng yêu và anh đẹp trai, tại sao phải tìm ông?"
Hồ Già gật đầu: "Xem ra cô không biết thật." Ông ta tháo mắt kính xuống, bỏ lại trong túi áo, sắc mặt lại bắt đầu thả lỏng, toàn thân cũng lại bắt đầu run rẩy. "Trên bức vẽ này có ba loại thực vật, lá cây tên Linh Hồi Thảo, trên quả cầu nhỏ cắm một cái cây kim dài tên là Vãn Kế Tử, cây cao to quấn đầy rắn tên là Thiên Tán..."
"Có thể nói chút tri thức mới mẻ hơn không?" Dương Song Song sau lưng tôi cáo mượn oai hùm nói, "Những cái tên này chúng tôi đã sớm biết... À, quên nói cho ông biết, tôi từng đọc bản điện thoại di động của 《 Địa tâm du ký 》 . Chúng tôi muốn biết, hình vẽ này nói lên cái gì..."
"Vậy cô chắc chắn không biết, quấn trên cây Thiên Tán này không phải rắn bình thường."
"Là Công Điệt?" Tôi thử hỏi.
Hồ Già rùng mình, lại ngừng run rẩy: "Cô... Cô biết... Công Điệt? Cô còn nói cô chưa chết?"
"Tôi nói tôi chưa chết hồi nào? Là chính ông lúc thì nói tôi chết rồi, lúc thì nói tôi chưa chết." Tôi nghĩ mình thật đáng thương quá, ăn hϊếp một ông già mắc bệnh tâm thần.
"Nhưng cô... Hiển nhiên chưa chết." Hồ Già quả nhiên bị tôi làm rối tung rối mù, "Nếu không thì, sao cả Công Điệt và Học Hữu cô cũng phân không rõ?"
Tôi thầm nói: "Dáng vẻ Trương Học Hữu và đám rắn này khác biệt rất lớn à." Dương Song Song lại móc điện thoại di động ra chuẩn bị ghi chép: "Ông lặp lại lần nữa, Học Hữu, là hai chữ nào?"
"Huyết của huyết quang tai ương, chữ trùng kế bên một chữ ấu nhi, Huyết Ấu." Hồ Già buông tiếng thở dài, "Lần này coi như các cô may mắn, ta không thu phí giảng bài."
(Huyết Ấu đọc là xuè yòu đọc gần giống với với từ Học Hữu đọc là xué yǒu.)
Dương Song Song lại hỏi: "Con quái thú mọc ba chân và năm sừng này, trong 《 Địa tâm du ký 》ông chỉ gọi nó bằng một chữ, 'Tôn', nói là nhìn thấy ở cửa Thần cung ở địa tâm, có thể giải thích chút không?"
Nghe một già một nhỏ này ngâm 《 Sơn hải kinh 》, tôi bắt đầu có chút cả người mất tự nhiên hẳn, cái này là mấy thứ tào lao gì đây, cửa thần cung địa tâm?! Mặc kệ quái thú này có "Tôn" cỡ nào, tới địa tâm hừng hực vẫn là một con dê nướng thui... Hoặc canh thịt bò, còn rong chơi cửa thần cung gì được nữa? Những người này có chút thường thức vật lý địa lý cơ bản nào không vậy?
Hồ Già liếc mắt nhìn tôi: "Cô... Cô hỏi cô ta là được. Quê cô ta ở chỗ đó."
Tôi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, kéo tay Song Song nói: "Được rồi, tớ cho cậu biết, ông ta ở đó nói bậy, nào có thần cung địa tâm gì, nói thêm nữa, chắc sẽ còn thêm đại đế địa tâm, nữ hoàng địa tâm nữa đó, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, ông ta là kẻ bịp bợm quanh năm lăn lộn phố phường, ra vào bệnh viện tâm thần hết ăn lại uống!"
"Ầm" nổ vang, là Hồ Già rơi cả người từ sofa xuống đất. Y tá phòng khách vội vàng chạy tới, nâng Hồ Già dậy, lại đỡ ông ta ngồi lại sofa, quở trách: "Sao bất cẩn vậy, xương cốt ông ngã hỏng sẽ khó phụ hồi lắm." Lại hỏi chúng tôi: "Các cô nói gì mà khiến ông ấy kích động vậy?"
Tôi nói: "Nói mấy câu thật lòng thôi."
Y tá đi rồi, Hồ Già hồi lâu mới khôi phục lại run rẩy bình thường, hỏi tôi: "Cô... Làm sao cô biết... Tôi chưa từng đến địa tâm?"
Tôi cười lạnh lấy độc trị độc nói: "Chẳng lẽ ông thật sự không biết? Tôi là từ địa tâm tới mà? Tôi đã chết mấy trăm năm rồi."
Ông ấy hít thở từng hớp từng hớp, lại qua hồi lâu mới nói: "Cô... cô thật sự là cô ta?"
Tôi chợt lóe sáng kiến, biết đây là lúc tốt nhất khiến ông ta nói thật, ra vẻ dịu dàng nói: "Tôi, có phải cô ta không, ông rõ ràng nhất, đúng không, Để tôi cho ông biết hình dáng của địa tâm, đúng vậy, nơi đó quả thực có quái thú, có thực vật cổ quái, có người cổ quái, nơi đó cả ngày không thấy ánh mặt trời, nơi đó mộ hoang khắp chốn, nơi đó tràn ngập tử vong, nơi đó cô hồn du đãng..."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Hồ Già cầu khẩn. Ở một khắc kia, tôi đột nhiên nghi ngờ Hồ Già thật sự là thân thích thất lạc nhiều năm của Dương Song Song, hai người hình như đều giống Diệp Công thích rồng.
(Diệp Công thích rồng ý chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài thực chất bên trong thì không. Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.)
"Được, tôi không nói nữa. Vậy ông nói đi, làm sao ông biết tên của sinh vật cổ quái trên hình vẽ này?" Tôi đoán chừng, Hồ Già mặc dù chưa từng đến "Địa tâm" gì đó, nhưng cũng không phải hoàn toàn ăn nói bừa bãi. Ông ta nhận thức tôi thành một nhân vật rất kinh khủng, một nhân vật đến từ Địa Tâm, cho nên vô cùng kính sợ tôi, chứng tỏ ông ta nhiều ít biết tri thức về Địa Tâm, có lẽ hữu ích cho cuộc điều tra của chúng tôi, cho nên tôi chỉ có tiếp tục sắm vai nhân vật kia, mới có thể vui vẻ moi được chuyện từ miệng ông ta.
"Ta... Nếu... Ta không nói thì sao?" Hồ Già rất có ý chí chiến đấu của lợn chết không sợ nước sôi.
Tôi tiếp tục bảo trì dịu dàng chân thành: "Chúng ta trước kia mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng ông từng nghe nói, tôi có thể làm ra loại chuyện gì mà, đúng không?"
Mặc kệ Hồ Già cho rằng tôi là ai, dù sao những lời này đã hoàn toàn phá hủy bức tường thành vốn đã rất suy yếu thường xuyên run rẩy của ông ta, hai tay ông ta nắm chặt tay vịn ghế sofa, trên bàn tay vốn béo đến mức ngón tay không tách ra được, thế mà nổi gân xanh cuồn cuộn. Ông ta nói: "Đừng! Đừng! Tôi nói, biết gì, cũng nói cho cô hết!"
"Được, ông nói từ đầu đi, lúc đầu biết Địa Tâm, là từ ai?"
"Cô ấy... Một bệnh nhân, một bệnh nhân nằm viện chung với ta ở đây... Đó là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi, ta bị chẩn đoán mắc tâm thần phân liệt, bị đưa đến đây. Kỳ thật..." Ông ta đè thấp giọng nói, "Cô không nói sai, lúc đầu vào đây, đích thật là ta giả bộ bệnh, ta nghĩ làm một cán sự tuyên truyền nhỏ ở nhà máy bình thường không có ý nghĩa gì, nên muốn tĩnh tâm lại làm chút nghiên cứu, viết một tác phẩm có một không hai. Nghĩ tới nghĩ lui, nơi này là thích hợp nhất, vừa yên tĩnh, lại không cần tiêm chích phẫu thuật gì gì đó, chỉ uống vài viên thuốc, cũng có thể nghĩ cách nhổ ra. Mấu chốt là bảo hiểm chữa trị toàn bộ do đơn vị cấp, ngay cả phí ăn uống cũng thanh toán nốt, quá tốt luôn! Cũng chính lần nằm viện đó, ta đã quen biết cô ấy.
"Tên cô ấy là Uông Lan San."
"Uông Lan San!" Dương Song Song chẳng biết dùng khinh công gì, đột nhiên từ sau lưng tôi nhảy ra, đảo mắt đã chắn trước mặt tôi.
"Uông Lan San? Uông Lan San ở đâu?" Dương Song Song la rất vang, y tá trực cũng chạy tới.
Tôi hỏi: "Y tá đại tỷ, chị từng gặp Uông Lan San chưa?"
Y tá cơ hồ dùng cảm xúc mênh mông nói: "Uông Lan San trong truyền thuyết, đương nhiên... Chưa từng thấy. Cho nên cô ta chỉ là một truyền thuyết thôi, tôi nghe y tá trưởng của chúng tôi từng kể. Nghe nói cô ta bị nhân cách phân liệt, có mấy trăm nhân cách khác nhau."
"Đâu phải kính vạn hoa, sao lại có nhiều như vậy, đến năm 1993, cũng chỉ đến 68 loại mà thôi." Dương Song Song lại bắt đầu tích cực.
Cũng may một bệnh nhân gần đó gây rối, y tá đành phải rời đi.
Tôi nói với Hồ Già: "Ngài tiếp tục. Uông Lan San đâu?"
Hồ Già nói: "Uông Lan San đã chết."
Dương Song Song bổ sung: "Việc này người nghiên cứu quỷ học tụi tớ cũng biết, bà cụ ấy qua đời năm 1999, nếu bà ấy sống đến giờ cũng phải 92 tuổi rồi đó."
Hồ Già liếc Dương Song Song nói: "Tiểu cô nương rất có thiên tư đó, cũng rất chăm chỉ! Vậy đi, ta thu cô làm quan môn đệ tử nhé, chỉ cần mỗi tuần đến thăm ta một lần..."
(Quan Môn Đệ Tử nghĩa là đệ tử cuối cùng, thu đệ tử này vào rồi sẽ đóng phái luôn.)
Tôi đành phải nhắc nhở ông ta: "Trái lại tôi đang lo lắng, có nên vĩnh viễn đóng cái phái của ông luôn không, cho nên đừng lạc đề nữa."
Hồ Già thở dài, đành phải tiếp tục nói: "Cả trong bệnh viện, cũng chỉ có ta và Lan San thân nhất..."
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
"Người bình thường, đều chỉ biết Uông Lan San bị nhân cách phân liệt, hơn nữa có rất nhiều nhân cách bất đồng, nhưng không ai biết tại sao cô ấy lại có nhiều nhân cách đến vậy, có người phân tích là vì cô ấy thích diễn kịch, thích bắt chước người khác, mỗi một người cô ấy bắt chước sẽ trở thành một nhân cách của cô ấy. Những điều này đều là luận điệu hoang đường! Thật sự biết nguyên nhân, là ta." Hồ Già dừng lại, đắc ý tràn đầy nhìn chúng tôi.
Tôi nói: "Hồ giáo sư, tin tức bí mật độc nhất như vậy, chúng tôi nghe không vô, cho nên phí giảng bài của ngài từ 0 đồng không tăng lên được đâu."
Hồ Già thì thầm nói: "Vốn cũng không trông cậy gì... Kỳ thật các cô thông minh chút hẳn sẽ đoán được, Uông Lan San sở dĩ có thể có nhiều nhân cách như vậy, các cô có chú ý không, những nhân vật của cô ta thường là người đã chết, bởi vì cô ta có thể nhìn thấy họ ở thế giới kia."
Tôi và Dương Song Song không hẹn mà cùng rùng mình, tôi hỏi: "Ông là nói, Tôi đến từ thế giới kia, thế giới đầy u linh kia?"
Hồ Già gật đầu: "Đáng tiếc, tôi không đi qua thế giới đó... Mặc dù đi, cũng chưa chắc khống chế được đại tiểu tiện, tinh thần sẽ thật sự phân liệt mất... Tóm lại nghe Uông Lan San miêu tả lại, không sai biệt với lời cô nói lắm. Mấy chục năm cuối đời của cô ấy về cơ bản đều trải qua trong bệnh viện, cho nên cơ hội đến thế giới kia không nhiều lắm, cô ấy nói thời cô ấy trẻ thường xuyên đi, thậm chí nán lại đó mấy ngày, cho nên hiểu biết rất nhiều chuyện mà về sau cô ấy không tình nguyện nhắc tới. Căn nguyên của bệnh nhân cách phân liệt, cũng là nguyên do ban đầu cô ấy tiến vào Âm Dương giới... Tôi gọi thế giới kia là Âm Dương giới, Âu Dương tiểu thư không ngại chứ?"
Tôi lại có chút run rẩy: "Không ngại, trong thôn chúng tôi cũng gọi như thế... Ông quả nhiên biết lai lịch của tôi, ông biết tôi họ Âu Dương?"
"Ta chung quy sẽ đâu vô duyên vô cớ chịu sự uy hϊếp của cô chứ?"