"Bây giờ." Dương Song Song nghe như đang chạy trốn.
"Đi đâu tìm?"
Hồ Già đang ở viện tâm thần tổng quát thành phố Giang Kinh.
Chẩn đoán lâm sàng bệnh của Hồ Già là tâm thần phân liệt nghiêm trọng.
Tin rằng tất cả những ai đã từng xem 《 Vô Cực 》hoặc 《 Địa Tâm Du Ký 》 —— không tính đám người như Dương Song Song và anh họ cô ấy —— Đều có thể đưa ra chẩn đoán bệnh như vậy. Nếu tôi không được "Khai thiên nhãn" lần đó trong vườn ươm hơn hai tuần trước, chắc chắn cũng sẽ cho rằng mục đích chuyến này là tới nghe "tiếng điên".
Chủ nhật là thời gian người thân thăm hỏi, khi tôi và Dương Song Song chạy tới viện tâm thần tổng quát, đã là 3h30 chiều, còn hơn một tiếng nữa sẽ kết thúc tất cả hoạt động thăm viếng. Lúc điền "Bảng gia đình thăm viếng", tôi và Dương Song Song thương lương một trận, nói là thành viên hội fans đáng tin cậy chắc chắn không cho vào, đành phải nói Dương Song Song là cháu ngoại của Hồ Già.
Bệnh của Hồ Già, còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của tôi.
Ông ấy ngoại trừ chấn đoán bệnh tâm thần phân liệt ra, còn có hội chứng Parkinson nghiêm trọng, có thể rõ ràng nhìn ra cơn run rẩy không tự chủ. Ông ấy nhìn thấy chúng tôi, thực như nhìn thấy cháu ngoại lâu ngày gặp lại, vui vẻ ra mặt mà nhào tới.
"Mấy người cuối cùng cũng tới rồi!"
Bấy giờ, ngay cả Dương Song Song cái gì cũng tin thế mà cũng không tin vào tai mình, cô ấy kinh hô: "Ngài thật sự biết chúng tôi là ai à?" Tôi biết Dương Song Song vừa thấy được người ngốc nghếch, câu hỏi ngốc nghếch liền càng thêm nghiêm trọng, một bà y tá rõ ràng ngay cách đó không xa nhìn chúng tôi, Song Song vậy mà vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra. Tôi vội vàng yểm hộ nói: "Tụi con tưởng ông đã quên mất đứa cháu ngoại này rồi chứ!"
Khỏi nói, Hồ Gia nhìn qua thật là có chỗ giống Dương Song Song, cũng là khuôn mặt tròn, mang gọng kính tròn tròn. Chẳng qua, vừa nhìn, ông ấy làm ông cố nội Dương Song Song cũng dư dả. Mặt ông ấy, như mặt đất khô nứt trước khi Hậu Nghệ bắn mặt trời, nhất định thu hoạch sau bao năm lên núi đao xuống biển lửa dưới địa tâm. Đầu ông ấy phất phơ vài cọng tóc trắng, trước trán không có một ngọn cỏ, chỉ còn hoang mạc khô cằn.
Tôi quên nói, Hồ Già còn có một tật liếc mắt là có thể nhìn ra được —— chứng béo phì. Ông ấy ngồi xuống một cái ghế sofa, hai chân vẫn run lẩy bẩy, sofa cũng không tự nhiên mà run rẩy.
"Ngài biết chúng tôi là ai?" Dương Song Song đè thấp giọng hỏi, cố gắng không ra vẻ thần bí hề hề. Tôi đứng xa xa phía sau Dương Song Song, biết giao tiếp với loại người như Hồ Già, Song Song thành thạo hơn cả.
"Biết... chứ." Ông ấy kéo dài giọng, híp mắt nhìn Dương Song Song, kéo tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, "Cô là cháu ngoại ta."
Lúc này ngay cả tôi cũng hồ đồ rồi, không biết ông ấy có phải có bệnh thật hay không.
Dương Song Song như bị điện giật rút tay ra, lui về phía sau hai bước, khuôn mặt hồng hào bừng thành ráng đỏ, nói: "Ông... Ông sao... thế này?"
Lúc này y tá đã đi xa, Hồ Già làm vẻ mặt rất tủi thân nói: "Thế nào nữa? Các cô làm trò gì đó? Các cô chẳng lẽ không phải thành viên 'nương tử quân' bộ đội đặc chủng của hội fans ta sao? Chẳng lẽ không phải tới hiến thân cho ta âu yếm vuốt ve sao?"
Âu Dương đại phu lại hạ một chẩn đoán bệnh nữa, Hồ Già còn có tật bệnh cuồng sắc tình! Tôi lặng lẽ hỏi Dương Song Song: "Anh họ cậu sao không cảnh cáo chúng ta một chút?"
Dương Song Song nói: "Anh họ tớ sao biết được, lão sắc quỷ này đâu thích nam sinh." Cô trừng mắt với Hồ Già, mặt vẫn đỏ bừng, như tuyên chiến nói: "Chúng tôi tới, là hỏi ông một chuyện... Cho ông xem thứ này, ông nhất định phải ngoan ngoãn nói tất cả những gì ông biết, nếu không... Tôi sẽ báo cảnh sát, nói ông là lão biếи ŧɦái!"
Hồ Già ha ha cười rộ lên, ghế sofa cũng run rẩy dữ dội hơn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tan tành: "Cảnh sát? Cảnh sát biết ta là khách quen ở bệnh viên tâm thần... Cảnh sát sợ nhất bệnh tâm thần, tựa như cô gái sợ nhất lão sắc quỷ."
Y tá lúc này lại vòng trở lại, dường như đã nhìn ra manh mối, cười lạnh nói: "Lão sắc quỷ này, ngay cả cháu ngoại mình cũng không buông tha."
Chờ y tá lại rời đi, Dương Song Song rút ra một tờ giấy, nhét vào tay Hồ Già, sau đó lùi lại ba bước, trốn phía sau tôi, nói: "Ông mang cặp kính lão của ông lên nhìn coi, có biết đồ án này không."
"Ta là mắt cận, mang kính lão cũng không để làm gì." Hồ Già cầm tờ giấy kia trong tay, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ mang mặt cười xấu xa nhìn Dương Song Song sau lưng tôi. Đương nhiên, ánh mắt của ông ta phải thông qua trạm kiểm soát của tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn lão sắc quỷ bách bệnh quấn thân này, mãi đến khi ông ta run rẩy không nổi nữa, tôi giả vờ đắp lên khuôn mặt tươi cười, từng bước tiến lên nói: "Ông thật sự không công bằng lắm, sao liên tiếp ăn hϊếp Song... Cháu ngoại ông, lại đối với mỹ nữ không chút kiêu ngạo như tôi hờ hững lạnh nhạt vậy?"
Cặp mắt tròn của Hồ Già nhìn chằm chằm tôi, một lúc lâu, mới đem bàn tay heo vừa sờ Song Song che ở ngực, phảng phất như sắp phát bệnh tim; Ông ta từ trong túi áo sơ mi lấy ra một cái kính mắt, đeo lên, tiếp tục nhìn chằm chằm tôi. Đồng thời, ông ta từ từ ngồi ngay ngắn lại, xê dịch về phía sau, tựa như ngã nhào ra sau bất cứ lúc nào, trốn phía sau sofa. Sau khi tôi bắt chuyện với ông ta, bệnh lắc đầu Parkinson của ông ấy vốn đã trị hết —— Lúc tập trung tinh thần nhìn chằm chằm tôi, ông ta không hề run rẩy —— Nhưng lúc này ông ta lại bắt đầu lắc đầu, không phải loại lắc đầu như Parkinson, mà là loại lắc đầu khó mà tin được.
"Cô... Hóa ra cô là... Thật sự!" Sắc mặt ông ta, không biết là sợ hay kích động... Cảm giác chính là sợ hãi nhiều hơn kích động.
"Cái gì thật hay giả? Ông nghĩ tôi là tượng sáp sao?"
"Không... Không có khả năng... Cô đã chết!" Bây giờ trên mặt ông ta, cũng chỉ còn lại sợ hãi.
Xem ra ông ta ở chỗ này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Song muốn nói cho ông ấy biết, suýt đúng thôi, không phải "đã chết", mà là "sắp phải chết".
"Nói vậy, ông rất sợ tôi?" Tôi dứt khoát thuận tiện khoe mẽ.
Hồ Già lắc đầu: "Tôi không sợ cô, chỉ là không thể tin được..."