Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 54

Ngày 19 tháng 9

"Xin chào, tớ đang ngủ, cám ơn cậu đã đánh thức tớ, biết bây giờ là mấy giờ không?" Tôi nói với điện thoại, oán giận với Dương Song Song bất chấp thói quen ngủ trễ tốt đẹp vào cuối tuần của tôi.

Dương Song Song nói: "Ôi dào, hình như còn sớm, mới 1h30 chiều."

Tôi nhìn màn hình điện thoại di động, thật à, đã là chiều rồi. Tôi vẫn cố gắng không bộc lộ giọng điệu "ngại ngùng", nói: "Dù sao tớ đã dậy, cậu nói đi, có chuyện gấp gì?"

"Hộp gỗ kia. . ."

"Cậu tìm được rồi?" Tôi lập tức hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy trên giường. Đồng thời trong lòng chìm xuống, có phải cô ấy muốn tự thú với tôi? Đích thật là cô ấy -- Người duy nhất biết chỗ giấu hộp gỗ trừ tôi ra -- đã trộm hộp gỗ.

"Tớ đâu thánh vậy!" Trong giọng Dương Song Song còn lộ ra hưng phấn, "Nhớ ngày tớ vẽ hết lại đồ án trên hộp gỗ không?"

"Đương nhiên nhớ, còn nhớ rõ cậu cho tớ một bản photocopy nữa, tớ còn nhớ ngày hôm qua đến cục cảnh sát, tớ đã để ông già vơ vét trong kho số liệu hình vẽ của ổng một phen, nhưng không tìm được thứ gì tương xứng, nói cách khác, toàn bộ Giang Kinh, thậm chí trong kho số liệu hình vẽ thượng vàng hạ cám nhất cả nước, đều không tìm được lai lịch của đồ án cổ quái này."

Dương Song Song thoáng sửng sốt: "Ông già là ai?"

Tôi suy nghĩ một chút: "Chỉ là một thằng cha có chút giống cậu, có thể là anh họ thất lạc nhiều năm của cậu, quyền uy mảng máy tính cục cảnh sát thành phố."

"Xem ra anh ta chưa đủ quyền uy đâu! Mặc dù anh ta không tìm được, nhưng tớ lại tìm được đó. Đương nhiên, có lẽ trong kho số liệu hình vẽ có sẵn đương nhiên tìm không được. Tớ cũng đã khởi động đầu óc cả tuần, hôm nay mới có đột phá." Dương Song Song phát ra sóng đắc ý mãnh liệt nghe như có thể nổ tung điện thoại di động của cả hai thành mảnh nhỏ -- Các bạn có thể hiểu đại khái, gần đây suy nghĩ trong đầu tôi có khuynh hướng bạo lực đặc biệt nghiêm trọng.

"Nói nghe chút." Có lẽ, có đầu mối hình vẽ trên hộp gỗ, sẽ có cơ hội tìm được hộp gỗ, tìm được hung thủ trộm hộp gỗ, nói không chừng đều có mối liên hệ với tất cả những việc này.

"Từng nghe đến Hồ Già chưa?"

"Hồ Già? Chưa nghe tới."

"Hồ Già, chính là loại nhạc cụ Hồ Già của dân tộc thiểu số cổ đại... Được rồi, dù sao người này, người tên là Hồ Già này, có lẽ cậu chưa nghe nói tới, nhưng là một truyền kỳ."

"Theo tớ hiểu về truyền kỳ, thì nó có nghĩa là vô căn cứ."

"Vô căn cứ? Ha ha..." Dương Song Song không giống như mọi khi bắt đầu so đo với tôi, ngược lại cười rộ lên, "Thế cũng không sai, Hồ Già ấy, nói như vậy, mới không ai tin."

"Tớ mừng quá à... Nói vậy, cậu chắc chắn là tin!" Tôi quá hiểu Song Song.

"Không tin Hồ Già, chính là không tin tồn tại chân lý... Biết không, tớ ở cấp hai từng đọc tác phẩm của ông ta, ông ta đã đoán trước Hoa Kỳ sắp tới sẽ xuất hiện tổng thống da đen..."

"Hóa ra ông ta là một nhà tiên tri!"

"Nhà tiên tri chỉ là một phần, ông ta là một người rất khác người thường, kỳ thật không riêng gì tớ, rất nhiều người đều sùng bái ông ta vô cùng. Chủ yếu nhất là ông ta đã viết một quyển kỳ thư, tên 《 Vô Cực 》."

"Rất tự mình biết mình đó, có phải ý nghĩa của chuyện vô căn cứ? Chính là có liên quan tới bộ phim khá dỏm kia?"

"Cũng không phải," Dương Song Song nghiêm túc kia đã xuất hiện, "Sở dĩ gọi là 'vô cực', là vì trong sách kia ghi lại những thứ thường nhân căn bản nghĩ không ra và nhìn không thấy, là ý chỉ chuyện kỳ xảo 'vô cực hạn' trên đời. Hay nhất là, sự vật kỳ quái này, đều là Hồ Già khi chu du thế giới tận mắt nhìn thấy và trải qua. Quyển sách này sau khi viết bản thảo, hình như là 20 năm trước, vẫn chưa có nhà xuất bản nào dám cho ông ấy in, bởi vì chắc chắn không được phê duyệt, cho nên ông ấy đành phải tự chi tiền xuất bản. Nghe nói phiên bản ban đầu đều là viết tay, photocopy đóng thành sách, rồi cho mọi người xem."

"Bản viết tay trong truyền thuyết." Có đôi khi tôi sẽ nghe cha mẹ nhắc tới một vài "sách cấm".

"Đúng vậy!" Dương Song Song càng nói càng hưng phấn, "Anh họ tớ đã lấy một quyển, năm tớ 12 tuổi tặng tớ như quà sinh nhật."

"Vậy... Đồ án trên hộp gỗ, ở bên trong sách?" Tôi cảm giác chúng tôi nói chuyện hơi lạc đề rồi.

"Không có."

"Bạn Song Song..."

"Đương nhiên không có, nếu không hôm đó sao tớ lại không nhận ra? Từng chữ từng hình vẽ trong quyển sách kia tớ đều nhớ nằm lòng. Nhưng Hồ Già không chỉ viết một quyển."

"Ý cậu là, bản viết tay của Hồ Già, không chỉ một quyển."

"Đúng vậy, vì cả tuần nay tớ đều không tìm được đầu mối về đồ án trên hộp gỗ, cho nên hôm qua đưa cho anh họ tớ xem. Anh họ tớ là fan nòng cốt của Hồ Già, tớ hỏi anh ấy Hồ Già có biết đồ án này không. Cậu đoán anh ấy nói thế nào? Chẳng những Hồ Già chắc chắn biết, hơn nữa trong một bản thảo ông ấy còn chưa xuất bản, đã có bức vẽ giống đồ án này như đúc, cậu đoán xem bản thảo chưa xuất bản ấy, có tiêu đề gì? 《 Địa tâm du ký 》."

Di động của tôi suýt rơi xuống giường.

Hộp gỗ là tới từ Âm Dương giới, người của Âm Dương giới (hoặc ma quỷ) gọi thế giới này của chúng tôi là "Thượng giới", vậy Âm Dương giới có thể xem là "Địa hạ" hoặc là "Địa tâm". Ai cũng biết, chân chính muốn tới "Địa tâm" để "du", nhất định sẽ bị nóng chảy thành hư ảo. Hồ Già này làm sao thổi nữa, cái gọi là "địa tâm", nhất định là chỉ một loại thế giới khác.

"'Địa tâm' ông ấy viết, rốt cuộc nói về cái gì?"

"Một loại thế giới bên dưới khác với thế giới hiện thực, một tầng không gian khác, nhưng có ngàn tơ vạn sợi liên hệ với lịch sử và hoàn cảnh của chúng ta ở thế giới này."

Tôi có ngốc, cũng nghe ra được, Hồ Già là một người giống tôi và Lục Hổ, có thể nhìn thấy, du lịch tới thế giới u ám không tách rời được với tử vong kia.

"Cho nên chúng ta phải đi tìm được ông ấy." Tôi bắt đầu xuống giường, thay quần áo. "Khi nào?"