Cửa sổ phòng học đóng, còn có cả song sắt, chui không lọt được, nhưng có thể đánh vỡ cửa kính báo nguy. Vấn đề là, nửa đêm đến tòa nhà giải phẫu, còn có ai làm việc nữa? Có ai vừa vặn đi qua trước tòa nhà không?
Huống chi, tôi bây giờ lui vào một góc phòng, xa cửa sổ cách hai bộ xương.
Ít nhất cũng nên thử một lần.
Tôi từ trên bàn thí nghiệm nhặt lên một khúc tiêu bản ngâm formalin nhiều năm, cũng không thấy rõ là chân hay cánh tay, vứt về phía cửa sổ, hy vọng có thể đập vỡ kính cửa sổ, tạo ra một ít tiếng động kinh hãi.
Một cánh tay xương xẩu đột nhiên với lên không trung, chặn tiêu bản kia trong tay, bóp nát kế hoạch của tôi, lại xoay tay hướng tôi ném tới.
Tôi vội lách mình, ngay cả kêu sợ hãi cũng không kịp.
Tôi thuận tiện quan sát tình thế một chút: Hai bộ xương khô, không chút ngượng ngùng từng bước từng bước dồn ép về phía tôi, một bộ xương khác đã bức Lục Hổ đến bên tường. Ba bộ xương này, khác hẳn cương thi tối qua. Động tác của cương thi vụng về, mặc dù sức lớn vô cùng, nhưng chúng tôi vẫn có cơ hội né tránh và bỏ chạy. Còn ba bộ xương này, hành tung không giống thường nhân, thậm chí còn nhanh nhẹn hơn.
Đại khái là được tôi gợi ý, Lục Hổ cũng từ trên bàn thí nghiệm vơ lấy một khúc tiêu bản xác, ra sức ném về phía đối thủ của cậu ta, mặc dù không đánh trúng đối phương, nhưng có thể ngăn được bộ xương kia một chút, sau đó lẻn đến bên cạnh tôi, kêu lên: "Bạn chạy mau ra ngoài, tôi chắn chúng cho!"
Một bộ xương hiển nhiên đã hiểu được lời chúng tôi, lập tức vung xích sắt ngăn cản ở cửa phòng học. Tôi nói: "Xem ra chúng ta đã định là bánh hấp trong nồi rồi."
Một bộ xương khác đã trắng trợn đi tới cạnh tôi, vươn bàn tay xương xẩu cũng quấn quanh đầy sợi dính, nắm chặt cánh tay phải của tôi. Tay kia giơ lên xích sắt.
Hắn ra tay cực nhanh, tôi căn bản không có cơ hội tránh né.
Nhưng tôi còn một cánh tay tự do, tôi còn chưa từ bỏ chống cự.
Tôi nhớ ra nắm đấm của mình, từng một quyền đánh bay nữ sát thủ thời Đường Hoắc Tiểu Ngọc như con diều giấy bay trên không trung, từng đánh ngã linh khuyển mạnh như voi ma mυ'ŧ khổng lồ, đã đến lúc thử lại uy lực của nó lần nữa.
Tôi dùng hết sức toàn thân, một quyền đánh về phía bạch cốt tinh chân chính bên cạnh kia, hy vọng nhìn thấy đống xương kia bị tôi đánh thành một đống cành khô.
Không như mong muốn, quả đấm của tôi bị bộ xương kia cộm phát đau, mà xương khô vẫn ung dung quấn xích sắt lên cổ tôi.
Tôi lúc này mới hiểu được, mục đích của tốp sát thủ này, dường như vô cùng giống với "xác sống" hôm qua. Chúng muốn bắt tôi và Lục Hổ, chứ không đơn giản là đánh chết.
Chúng sẽ đưa chúng tôi đi đâu?
Cứ thế, tôi thành công trở thành tù binh của xương khô.
Cũng đúng lúc này, đại khái dưới tình thế cấp bách thông minh đột xuất, Lục Hổ rốt cuộc nhớ ra, cậu ấy còn mang một con dao găm. Bạn mà hỏi tôi, tôi sẽ nói rằng tỉnh táo chút đi, ba bộ xương này căn bản có thể tính là đao thương bất nhập, đều chỉ là xương cốt thôi, bạn làm sao thương tổn chúng nó chứ? Dùng một con dao găm cũng vậy thôi.
Nhưng Lục Hổ vẫn rút con dao kia ra, có còn hơn không nhỉ.
Dao găm đầu tiên đâm về bộ xương cách cậu ấy gần nhất, cậu ấy không biết phải đâm chỗ nào, chỉ cứ thế mà đâm. Tôi có thể thề, ngay khoảnh khắc dao găm và xương khô tiếp xúc, tôi nhìn thấy một đường sáng màu cam.
Sau đó bộ xương kia té xuống. Nói chính xác hơn, là nửa đoạn khung xương té xuống, nửa đoạn dưới vẫn như cũ không phục đứng sững, phảng phất như không tin mình đã có "một nửa khác".
Lục Hổ nếm được ngọt, dao găm lại vung hướng bộ xương chuẩn bị đem tôi tróc nã quy án. Xương khô kia phản ứng thần tốc, lách mình tránh thoát một dao, nhưng một tay nắm xích sắt của nó lại không thể tránh thoát, ánh cam sau khi lóe ra, một khúc xương cẳng tay bị chặt xuống, xích sắt còn ở lại vai tôi, tay đứt còn nằm trên xích sắt, một loại cảnh quan đặc thù.
Thanh âm "khục khặc" càng dồn dập, hai bộ xương không bị yêu trảm, một dùng quả đấm đỡ nửa người dưới của đồng bọn hy sinh, một cái nhặt lên nửa người trên. Lục Hổ lại nhớ tới lời thoại thấp kém trong phim hành động, giơ dao găm, lớn tiếng quát: "Nói, ai sai các ngươi tới!"
Kỳ thật tôi đã biết đáp án.
Là "khục khặc".
Bởi vì ba bộ xương này đã sớm mất đi năng lực ngôn ngữ hội thoại.
Đồng thời, chúng nó cũng mất đi ý nghĩa tồn tại.
Hai bộ xương, ôm đồng bọn "đã chết" của chúng, kéo xích sắt nặng nề, chạy như bay ra khỏi phòng học. Thân hình "gầy như que củi" của chúng nó thế mà có thể nhanh chóng vác nặng bỏ chạy, tôi và Lục Hổ lại kinh ngạc một phen, chờ khi đuổi theo đến hành lang, chúng đã không thấy bóng dáng.
"Chúng đâu rồi?" Lục Hổ tìm kiếm kẻ địch của chúng tôi một lúc, không thu hoạch được gì. Cửa trước tòa nhà giải phẫu vẫn đóng chặt như trước, chúng tôi cũng không phát hiện chúng chạy ra hướng cửa sau phòng học.
"Tặng cậu một câu danh ngôn của Địch Nhân Kiệt, chúng từ đâu tới, thì quay về đó."
Lục Hổ hiểu ra: "Ý cậu là chúng đến địa phương quỷ quái kia?"
"Đoán mò thôi. Tòa nhà giải phẫu này hình như là một hải quan ra vào hai thế giới, lại chứng tỏ lý luận của cậu cơ bản thành lập, đại khái là có liên quan đến người chết, âm khí gì gì đó."
Bước chân của Lục Hổ lại dời về phía phòng xử lý tiêu bản kia: "Chúng ta lại vào đó lần nữa, bắt được chúng, tra khảo một phen! Chúng chắc chắn có liên quan tới Hoắc Tiểu Ngọc kia, tìm được chúng, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng."
Tôi nghĩ sự việc không đơn giản như vậy: "Nhưng mà lại đến thế giới kia, chính là địa bàn của chúng, chúng quen thuộc tất cả, hiện giờ tùy tiện đuổi theo, rất có thể sẽ tự chui đầu vào lưới. Cậu không nghe Địch Nhân Kiệt nói sao, 'tiểu khu' kia của họ mặc dù nhìn qua thái bình, nhưng ẩn tàng rất nhiều nguy hiểm, thường nhảy ra một Công Điệt gì gì đó. Cho nên chúng ta phải bắt đầu cẩn thận hơn, mỗi lần qua đó, phải chuẩn bị sẵn sàng, đánh bất ngờ."
Nói là nói thế, tôi nghĩ không cần lo lắng lắm, vì liên tiếp hai đêm bị phục kích, chứng tỏ hành tung của chúng tôi đều bị người ta nắm giữ rồi. Nghĩ đến khả năng có đôi mắt một mực âm thầm rình rập, tôi ớn lạnh từng cơn, biết từ đây về sau, không còn có thể lỗ mãng lang bạt giữa hai giang hồ như thế nữa.
Lục Hổ bị tôi thuyết phục: "Được rồi, tôi sẽ tiễn bạn về ký túc xá trước vậy."
"Bạn muốn lừa tôi hả?" Tôi bắt đầu tập kích.
"Bạn nói gì?" Lục Hổ nhìn qua là không hiểu thật.
"Còn gì nữa? Cây đao kia của bạn!"
"Nó gọi là dao găm!"
"Đao, dao găm, đoản kiếm, gọi gì cũng được hết, chẳng lẽ bạn thật sự không biết nó sẽ có uy lực như vậy?"
Lục Hổ lắc đầu nói: "Nếu tôi biết trước, thì lần nọ khi đánh nhau với Hoắc Tiểu Ngọc đã dùng rồi. Vấn đề đã sớm được giải quyết. Lại nói..."
"Nói gì nữa?" Tôi hùng hổ dọa người, cho thấy kiếp sau đại khái có thể đạt cảnh giới cướp chén cơm.
"Lại nói, sao tôi lại không kể cho bạn được?"
Trong lòng tôi một trận ấm áp, nhưng cố ý không phản ứng gì nói: "Tôi giao cho bạn một nhiệm vụ, về nhà lục lại gia phả mình đàng hoàng, để xem con dao này có lai lịch thế nào."
Lục Hổ lại bắt đầu không nghe lời: "Nhà của chúng tôi nào có gia phả gì? Cho dù có, phỏng chừng cũng đã sớm bị cha tôi bán mất, hoặc dùng làm thuốc lá hút rồi."
"Từng nghe từ cố gắng hết sức chưa? Về nhà nghiêm túc lục soát lại, hỏi thử mẹ bạn, bà nội bạn, bà cô bạn, bà mợ bạn, thân thích có thể nghĩ ra đều hỏi hết."
"Đã mấy trăm năm rồi tôi không nói chuyện với họ." Lục Hổ tiếp tục vô lực phản kháng.
"Nhưng việc này rất quan trọng!" Tôi bắt lấy cánh tay cậu ấy, dùng biểu hiện tầm quan trọng, "Ngẫm lại Lục Sắc, ngẫm lại..." Tôi thiếu chút nữa đã nói, ngẫm lại chính cậu, và tôi, nhưng tôi vẫn nhịn được. "... Ngẫm lại tại sao lại bị Hoắc Tiểu Ngọc trừng phạt, chúng ta phải lợi dụng tất cả thông tin có liên quan!"
Lục Hổ đột nhiên nhìn thẳng mắt tôi, trên mặt là nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Nhưng mà... Tôi nghĩ chuyện báo thù cho em gái tôi, muốn tìm được hung thủ, đều là chuyện của riêng tôi, tôi vẫn không rõ tại sao bạn lại cuốn vào, còn để bạn trải qua nhiều mạo hiểu như vậy, hết lần này tới lần khác bạn có cùng năng lực cổ quái giống tôi. Có khi, tôi thậm chí nghĩ rằng..." Cậu ấy nhíu mày, dường như đang xem xét một món đồ sứ thời Minh không lâu sau sẽ bị quăng bể, "Tôi thậm chí nghĩ, có thể rằng, bạn còn chưa kể hết mọi chuyện cho tôi biết không?"
Kỳ thật, chỉ cần một câu nói kia, cũng đủ khiến đầu óc tôi trống rỗng hồi lâu, có thể vĩnh viễn lui tới như thoi đưa giữa hai thế giới không ngừng.
Mà khoảng trống thật lâu này, đã thay tôi tiết lộ chân tướng.
Càng không xong chính là, tôi nhìn thấy trong mắt cậu ấy một chút tổn thương.
"Là... Là thế này." Nếu như sáng tác văn hoặc diễn giảng, mở đầu như vậy, nhất định sẽ đón không kịp trứng thối, nhưng đây là một biểu đạt tốt nhất của kẻ luôn nói dối như tôi giờ khắc này.
Ai có thể nói cho tôi biết nên nói cho cậu ấy chân tướng như thế nào không?
Đáy lòng tôi một thanh âm bi quan nhất lặng lẽ hỏi tôi, chẳng lẽ tôi trước khi cậu ấy mất đi, sẽ mất đi cậu ấy?"
"Đừng nói nữa, đi thôi, tôi đưa bạn về ký túc xá." Cậu ấy vươn một tay, muốn nắm tay tôi à? Cô bạn nói dối, tôi biết bạn nói thật không được, tôi dắt bạn về nhà.
Giọng của cậu ấy, có phải hơi lạnh không?
Vì vậy, tôi nói ra lời bản thân cũng không tin mình có năng lực nói ra: "Không cần, tôi có thể tự về, có lẽ bạn đúng, chuyện của bạn, tôi không nên cuốn vào. Tựa như chuyện của tôi, kỳ thật cũng không cần bạn phải lo."
Sau đó tôi liền quay đầu đi còn tiêu sái hơn cả kiểu nhạc punk bước đi, kiên quyết không để cậu ấy nhìn thấy nước mắt tôi sắp chảy xuống, càng không để cậu ấy nhìn thấy, nước mắt này, kỳ thật khi vừa xoay đầu đã chảy xuống để lại một vệt dài.