Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 52

Lục Hổ cười cười nói: "Cậu nói thế, tôi càng sợ." Sau đó đẩy cửa ra.

Tiếng nước từ trước mặt xông đến, đồng thời xộc đến còn có một luồng máu tanh mãnh liệt!

Cẩn thận nghe, tiếng nước có chút quái dị, dường như mặc dù đang chảy, nhưng lại chảy vô cùng nặng nề, không có loại tiếng ào ào thanh thúy dễ nghe.

Tôi mở đèn điện, đầu tiên đập vào mắt đương nhiên là hai mô hình xương khô đánh dấu trong phòng học. Tôi đồng thời phát hiện trong góc phòng học có một bồn rửa tay, hiển nhiên là cho các học sinh từng chạm vào tiêu bản xác dùng rửa tay.

Đây là nơi phát ra tiếng nước, một vòi nước chưa vặn tắt.

Chảy ra máu!

Tay che bên miệng, tôi suýt kêu thành tiếng. Lục Hổ cũng ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm một bồn máu loãng ngẩn người.

Là trò đùa của ai?

Lục Hổ lại bắt đầu đi về phía trước, hướng đến bồn rửa tay kia, lại bị tôi nắm lại, tôi ghé vào bên tai cậu ấy nói: "Chẳng lẽ bạn nhìn còn đoán không ra, tất cả những việc này đều là nhằm về phía chúng ta?! Đi mau!"

Chúng tôi quay đầu chạy về phía cửa phòng học, Lục Hổ lao đi quá nhanh quá mạnh, không cẩn thận làm ngã một mô hình xương khô, xương khô kia ngã trên mặt đất, một khúc xương tay cũng bị ngã văng ra. Lục Hổ lúc này thế mà còn không quên giả làm quý ông, khom lưng chuẩn bị nâng mô hình dậy, tôi kêu lên: "Kệ nó đi, chạy mau!"

Nhưng đã chậm.

Mô hình xương khô kia, đã tự mình đứng dậy!

Nếu không vì một ngày trước vừa gặp xác chết "tự mình" từ trên bàn xác bước xuống, lúc này tôi chắc chắn sẽ không tin hai mắt mình -- Trên thực tế, tôi không tin vào mắt mình đã hơn hai tuần nay rồi.

Xem ra, có người cố ý muốn chứng minh với chúng tôi lý luận vật chất bất diệt, người chết bất tử.

Chuyện kể rằng mô hình xương khô kia sau khi đứng lên, lại ngã trên mặt đất.

Chỉ có điều té trên mặt đất chính là Lục Hổ.

Sau đó là tôi.

Tôi mặc dù bị viện y học và nữ quỷ Hoắc Tiểu Ngọc hành hạ đến không có thời gian hưởng thụ thú vui giải trí nào, nhưng còn chưa tuyệt vọng đến mức chuẩn bị ở lại phòng học xem con rối biểu diễn, nhưng ngay lúc vội vàng đùng đùng chạy ra cửa, dưới chân đột nhiên bị vấp một cái, hình nhưng thời tiểu học thường xuyên xảy ra chuyện: Bạn ở trong phòng học cắm đầu cắm cổ nhảy nhót chạy giỡn, sau đó một bạn nam sinh rất có ái tâm đột nhiên chìa một chân ra, vì vậy bạn cứ thế hôn sàn nhà.

Chẳng qua, lần này ngáng một chân ra chính là xương khô, nói đúng hơn, nó chắn ra một cái xương giò.

Tôi đang chuẩn bị không để ý tới hình tượng thục nữ, chật vật khó khăn đứng lên, một cái chân rất có cốt cảm lại đá đến lưng tôi, cơ thể của tôi bay lên không trung, đυ.ng ngã lăn cái ghế cao trước bàn thí nghiệm xong, toàn thân không một chỗ nào không đau đớn nằm trên mặt đất.

Cũng tiếng động đó bên tai, Lục Hổ chắc chắn cũng đã được đối xử tương tự.

Tôi "nằm" trên mặt đất chưa đến một giây, lập tức dùng tư thế còn chật vật hơn bò lên. Tôi biết, tối nay, sinh tử thường gắn liền ở một giây này.

Sau khi đứng dậy, tôi đã nhìn rõ tình thế, trong phòng học có tổng cộng ba bộ xương, chỉ có điều chúng không phải mô hình, mà là xương khô thật! Hai mô hình xương khô trước đây tôi vốn từng "ngắm nghía", nhỏ hơn người thật một chút, màu sắc trên dưới nhất trí vàng trắng, chẳng đáng sợ chút nào. Nhưng ba bộ xương phục kích chúng tôi, "màu xương" là màu "xám" thuần khiết, chỉ có điều, cực kỳ không "thuần khiết" chính là, trên xương còn cuồn cuộn từng sợi từng sợi gì đó, có lẽ là cơ thịt còn chưa tuột hết, có lẽ là vật kỷ niệm khi chúng bò trong ao đầm chẳng biết nơi đâu đi ra móc phải. Nhất định là để chứng minh mình không phải mô hình, để chứng minh còn có từng đợt tiếng động kèm theo, chúng phát ra một tràn ghép âm Hán ngữ "cành cạch". Nếu chúng không phải đang tỏ ra muốn gϊếŧ chúng tôi, tôi thực sẽ rất thông cảm.

Phối với mùi máu tanh tràn ngập cả phòng, ngay cả người ý chí khá kiên cường như tôi, đều muốn tận tình nôn mửa một phen.

Nhưng giờ khắc này, tôi không có khả năng phun ra bất kỳ thức ăn giá trị nào, vì ánh mắt tay tôi bị xích sắt trong tay chúng gắt gao buộc lại.

Tại sao chúng kéo xích sắt thô kệch?

Lục Hổ kêu một tiếng: "Phi Phi, bạn không sao chứ?"

Cậu ấy có phải xem phim nhiều quá không, sao lại nói ra lời thoại vụng về như vậy vào lúc này? Tôi bị một bộ xương đá chổng vó, sao lại không sao được?

Cậu ấy nhìn qua cũng không giống "không sao", ôm đầu, lảo đảo di chuyển cơ thể, chuẩn bị tiếp nhận một lượt đả kích nữa của đám xương.