Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 51

"Cô nương quả nhiên thông minh." Địch Nhân Kiệt tiếp tục an ủi tôi, "Mặc dù lão phu chưa bao giờ gặp mặt vị Hoắc tiểu thư này, nhưng kể từ hôm nay, nhất định lưu ý, cũng sẽ dò hỏi khắp nơi."

Tôi biết, "hỏi khắp nơi" một đám người chết không ra khỏi mộ, làm sao là phương pháp phá án tốt nhất nổi, nhưng vẫn phải nói: "Thật sự rất cảm tạ ông, bức vẽ này copy cho ông đó, ông giữ đi."

Tôi và Lục Hổ hậm hực trở về, đi được hai bước, tôi nhịn không được quay đầu lại hỏi: "Lần trước người từ 'thượng giới' đến, cầm đèn pin..."

"Một cô gái..."

"Tuổi? Tên?"

"Đã rất nhiều năm trước rồi, cùng tuổi với cô nương, họ Diệp."

"Họ Diệp?"

Tôi lại đi thêm vài bước, Địch Nhân Kiệt ở phía sau gọi: "Ba ngày sau, mời cô nương trở lại lần nữa, tra được tung tích Hoắc Tiểu Ngọc hay không, lão phu cũng sẽ cho cô nương một công đạo."

Lần này trước khi từ Âm Dương giới quay về tòa nhà giải phẫu, tôi lại gặp phiền toái "Vô pháp trống rỗng". Việc này đương nhiên không thể trách tôi, ai bảo chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ tôi đều phải quan tâm chứ. Tôi một mực nghĩ, Hoắc Tiểu Ngọc tột cùng thuộc về thế giới nào? Hiển nhiên cô ta không phải nghiệp chủ của tiểu khu bãi tha ma kia của Địch Nhân Kiệt, hơn nữa dung nhan của cô ta sẽ già đi, chứng tỏ cô ta có sinh mệnh lực... Cô ta đến tột cùng là người hay quỷ?

Hoắc Tiểu Ngọc, mỹ nữ của hơn một ngàn năm trước, câu chuyện của cô ta cũng được truyền tụng ngàn năm, sau đó cô ta xuất hiện... Bạn nói xem cô ta là người hay quỷ?

Nhưng tại sao cô ta muốn gϊếŧ người? Tại sao phải làm kẻ gϊếŧ người liên hoàn? Cô ta hiện giờ đang ở đâu? Ở Âm Dương giới, hay thượng giới chúng tôi?

Nếu cô ta có thể đồng thời lui tới Âm Dương giới và thượng giới, vậy vấn đề càng phức tạp, cô ta muốn làm hại Thư Đào, cũng có hai loại lựa chọn Âm Dương giới và thượng giới. Cô ta có thể thông qua Âm Dương giới, thình lình xuất hiện ở thế giới hiện thực, tỷ như trong phòng khách sạn cục cảnh sát sắp xếp, bất ngờ sát hại Thư Đào; Hoặc là, cô ta có thể gạt Thư Đào vào Âm Dương giới, thình lình bóp cổ Thư Đào như sát hại Lục Sắc và Cố Chí Hào. Có nên nói cho Ba Du Sinh không, ông ấy sẽ có thêm đối sách?

Còn nữa, ngoại trừ hai quái thai là tôi và Lục Hổ, không ngờ còn có người cầm đèn pin từng xông vào tiểu khu nghĩa địa. Họ Diệp? Cô ta là ai? Cô ta đang tìm ai?

Cái đầu punk của Lục Hổ hiển nhiên rất dễ dàng trống rỗng, cậu ấy đã trở lại tòa nhà giải phẫu ba lần, tôi lại vẫn đang ngẩn người trên bãi tha ma, miệng lẩm bẩm "trống rỗng", "trống rỗng mau", "Tôi vẫn không tin, trống rỗng không được nha!" Lục Hổ đành phải trở lại bãi tha ma, đột nhiên mở miệng mắng chửi tôi. Cậu ấy mắng tôi tự cho là thông minh, tự cho là đúng, tự cho rằng mình hay, tự biên tự diễn, lắm mồm... Thiên hạ này những lời không nên mắng nữ sinh cậu ấy đều mắng ra.

Tôi bị mắng đến mức nổi giận, giận đến trong đầu trống rỗng.

Lúc này mới trở lại phòng xử lý thi thể kia của tòa nhà giải phẫu.

Trở lại tòa nhà giải phẫu chuyện đầu tiên chính là hung hăng cốc đầu Lục Hổ một cái, cũng đủ gõ cậu ta thành trống rỗng: "Cậu có thể đổi biện pháp dịu dàng hơn để đầu tôi trống rỗng không hả? Có phải mượn cơ hội để mắng tôi không?"

Lục Hổ thế mà rất không biết xấu hổ "ai da" kêu một tiếng, thanh minh nói: "Tôi sốt ruột quá mới nghĩ ra biện pháp này, ai bảo cậu nhiều lần vậy rồi mà không tiến bộ chứ?" Cậu ta lại thả mềm giọng nói: "Tôi thật sự lo lắng mà, thế giới xám xịt kia, khắp nơi đều là xác sống, để cậu một mình ở đó, sao tôi yên tâm được? Không thể làm gì khác hơn là cực đoan chút, hy vọng cậu mau chóng học được."

Tôi cố ý chọc cậu ta: "Cậu là ca sĩ punk nổi tiếng, vậy mà còn biết lo lắng?" Trong lòng kỳ thật rất đắc ý.

Lục Hổ nói: "Chuyện punk không để tâm nhiều lắm, lớn có tư tình nhi nữ, nhỏ có thiên hạ đại sự, chẳng qua chúng tôi sở trường khi cần trống rỗng lập tức như tìm được cục tẩy."

"Cậu cứ tiếp tục chém gió đi, để xem có thể chém mấy cái xác này trở mình không." Nghĩ đến ngay hôm trước, thiếu chút nữa bị mấy cái xác này biến thành đồng loại của họ, tôi không khỏi rùng mình. "Muốn tán dóc thì chúng ta ra ngoài tán thôi, chung quy cảm thấy chỗ này không phải chỗ mở tiệc trà."

Lục Hổ không cho là đúng: "Tôi luôn cảm thấy, trong thế giới này, địa phương kinh dị mấy, so với mỗi chỗ trong Âm Dương giới kia đều thái bình hơn hẳn càng làm tôi cảm thấy kiên định."

Thật ra tôi cũng có cảm giác ấy.

Sau này mới biết, đây là "đồng cảm" sai lầm cỡ nào.

Sau khi chúng tôi ra khỏi căn phòng xử lý xác kia, nếu mà gọn gàng dứt khoát ra khỏi tòa nhà giải phẫu, thì hẳn chuyện cũng không có gì. Thế mà chúng tôi lại cứ đi mãi trong hành lang đen ngòm, tay nắm tay, trong lòng như có con thỏ nhỏ đang gõ trống, chúng tôi nghe thấy một loại thanh âm không nên nghe.

Tiếng của nước nhỏ giọt.

Tôi tưởng mình nghe lầm, lắc đầu, nghe lại cẩn thận, quả nhiên nghe lầm.

Không phải tiếng nước nhỏ giọt, là tiếng nước ào ào.

Tôi hỏi Lục Hổ: "Nghe không?"

Lục Hổ nói: "Nghe, phi lưu trực hạ tam thiên xích." Anh chàng này chắc cho rằng mình đã đến thời Đường, còn có hứng thú làm thơ nữa.

("Phi lưu trực hạ tam thiên xích" là một câu trong bài Vọng Lư Sơn Bọc Bố của Lý Bạch thời Đường.)

"Tôi nghi ngờ trong tòa nhà giải phẫu này có phải có một phòng tắm vòi sen gì gì đó không, ví dụ như kỹ thuật viên xử lý tiêu bản xác xong, thuận tiện tắm rửa chẳng hạn." Bản thân cũng cảm thấy có chút thiên phương dạ đàm, song muốn thuyết phục mình và Lục Hổ, đừng đi tìm tòi nơi phát ra tiếng nước kia.

"Có lẽ ai đó quên tắt vòi nước, chúng ta đi tắt nó đi, tránh cho nước ngập Kim Sơn." Lục Hổ cơ hồ không do dự, bắt đầu đi theo tiếng nước.

Tiếng nước sâu bên trong tòa nhà giải phẫu. Tôi lần mò trên tường một lúc lâu, mở đèn điện.

Điềm tốt, xem ra không ai chuẩn bị âm thầm tính kế chúng tôi.

Hoặc là, không ai biết, mặc dù dưới ngọn đèn, chúng tôi đều là miếng thịt bò trên trên thớt.

Càng đi vào sâu bên trong hành lang, tiếng nước kia càng vang.

"Hay là, chúng ta gọi điện cho bảo vệ trường học, bảo họ tới đi." Tôi nghĩ tới cảnh tượng tuyệt vọng đại chiến năm cái xác tối hôm qua.

"Tắt một cái vòi nước cũng phải gọi bảo vệ? Tiện tay thì làm thôi, cậu không biết xấu hổ sao?" Lục Hổ chắc chắn cảm thấy sự can đảm của tôi đã có thể sát cánh cùng Dương Song Song.

Kỳ thật cũng chẳng phải tôi sợ hãi, chỉ là mơ hồ có chút lo lắng.

Tiếng nước truyền tới từ một căn phòng thí nghiệm dạy học, tối hôm qua có hai "xác sống" trốn ở chỗ này. Khi Lục Hổ đẩy cửa, tôi nói: "Cậu phải cẩn thận, ở đây có hai mô hình xương, giúp học sinh học tập các loại xương, đừng để bị dọa sợ."

Lục Hổ cười nói: "Cậu nói thế, tôi càng sợ." Sau đó đẩy cửa ra.

Tiếng nước dội vào mặt mà đến, đồng thời đánh tới còn có một mùi máu tanh mãnh liệt!

Cẩn thận lắng nghe, tiếng nước này có chút quái dị, hình như mặc dù đang chảy, nhưng lại chảy vô cùng nặng nề, không có loại tiếng rào rào thanh thúy êm tai kia.