Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 50

Địch Nhân Kiệt lắc đầu: "Không phải lão phu keo kiệt, nhị vị có biết quả cầu lửa kia từ đâu mà đến?"

Lục Hổ đột nhiên nói: "Ma trơi?"

Địch Nhân Kiệt gật đầu: "Anh bạn này nói không sai, quả thật là ma trơi."

Tôi thở dài: "Ma trơi cái gì, đều là thứ gạt người, không phải là hiện tượng sau khi thi thể phân giải phốt pho hóa hydro tự bốc cháy sao, lớp hóa học chúng ta từng học rồi."

Địch Nhân Kiệt vẫn bình thản nói: "Chẳng biết các ngươi có lưu ý không, nơi này mồ mả rậm rạp, nhưng không hề lóe ra ma trơi, thế thì vì sao?" Bệnh cũ thích giả làm sư phụ của ông ta lại tái phát.

"Bởi vì người chôn ở đây đều đã chết từ rất lâu rất lâu..." Bạn học Lục Hổ trả lời, lại liếc mắt đánh giá sư phụ Địch, khó hiểu lắc đầu, "Hoặc là, căn bản không có người chết."

Địch sư phụ cũng không có vẻ gì là đang chuẩn bị công bố sinh tử đại sự, chỉ gật đầu nói: "Không sai, tóm lại, năm rộng tháng dài, ma trơi khan hiếm —— Phải hiểu nơi này trừ ánh mặt trời ảm đạm ra, không còn nguồn sáng nào, ta cũng phải tỉ mỉ thu gom nhiều năm, mới có thể trữ chút ma trơi..."

Càng nói càng hoang đường, tôi cẩn thận nhớ lại phần hóa thời trung học chưa trả lại cho thầy cô, hình như không có nhắc nhiều kiến thức về phốt pho hóa hydro, chỉ biết khí thể của loại nhiên liệu này không ổn định, hơn phân nửa là chứa trong can. Địch Nhân Kiệt làm thế nào "thu gom" được? Không sao cả, dù sao ý của ông ấy rất rõ ràng, không muốn dễ dàng lãng phí tài nguyên ma trơi của ông ấy, đành chờ lần tới lại xem ông ấy biểu diễn ảo thuật thôi.

Thượng đế phù hộ, có lẽ ngàn vạn lần đừng có "lần tới" nữa!

Dưới ánh đèn pin Địch Nhân Kiệt nhìn kỹ chân dung của Hoắc Tiểu Ngọc, hồi lâu không nói gì.

Không phải điềm tốt, nếu ông ấy từng gặp nữ sát thủ này, nhất định sẽ lập tức nói: "Hóa ra là nàng!" Chứ không khó xử như vậy.

Rốt cuộc, ông ta mở miệng nói: "Có một chuyện cực kỳ quái lạ."

Chỉ có một chuyện quái lạ? Ông già này quá khiêm nhường rồi, sao tôi cảm giác chuyện quái lạ so với mộ phần nơi này còn nhiều hơn nữa chứ!

"Ông nói đi, tôi là người trung gian của trò chơi xếp hình thôi."

"Nữ tử này..." Địch Nhân Kiệt lấy tay chỉ chân dung Hoắc Tiểu Ngọc.

"Hoắc Tiểu Ngọc, là đồng hương thời Đường của ông."

"Nàng đáng lẽ là một nữ tử trẻ tuổi, vì sao có dung nhan già nua thế này?" Địch Nhân Kiệt nhìn chằm chằm tôi, cứ như tôi đây là một vu bà biến dung mạo trẻ tuổi của Hoắc Tiểu Ngọc thành già vậy.

Tôi cố ý hỏi: "Sao biết nàng là một nữ tử trẻ tuổi?"

"Rõ ngay trước mắt, chu sa chí này..."

"Hóa ra ông cũng biết! Không phải ông là người trước thời Dương Quý Phi sao? Mốt mới do Dương Quý Phi tạo ra, sao ông cũng biết?"

"Dương Quý Phi? Điểm chu sa là tập tục truyền đến từ đất Hồ, thiếu nữ từ thời triều đại trước đã truyền lưu, nào cần Dương Quý Phi tạo ra xu hướng? Huống chi, sau khi ta ở đây, cũng từng gặp vài nữ tử điểm chu sa, đều từ trần vô cùng trẻ tuổi. Vị Hoắc tiểu thư này ly thế năm bao nhiêu tuổi?"

"Hình như hai ba hai tư tuổi."

"Vậy quả thực là tuổi điểm chu sa, nhưng hai vị cho rằng khuôn mặt này, như vừa hai ba hai bốn tuổi sao?" Địch Nhân Kiệt dường như đặc biệt thích dùng câu hỏi để kết luận.

Tôi nói: "Đây kỳ thật cũng là vấn đề tôi muốn hỏi ông, người đến chỗ các ông cư trú này, có thể bị già đi không?"

Địch Nhân Kiệt lắc đầu nói: "Người ở đây, có thể nói 'Dung mạo như sinh', chính là giống với dung mạo trước khi họ từ trần, sẽ không thay đổi."

"Tại sao?"

"Tại sao?!" Địch Nhân Kiệt lại lộ ra vẻ mặt kiểu "Tôi vốn tưởng rằng cô nương băng tuyết thông minh, không ngờ là..."

Tôi đành phải nói: "Chẳng lẽ, là vì các ông đã không còn sức sống nữa? Các ông chỉ là một vài hồn phách? Hình tượng của các ông, chỉ là... chỉ là như một cái áo khoác, như một bức tranh..."

"Việc này nói ra rất dài dòng..."

"Vậy ông nói ngắn thôi, có từng thấy vị Hoắc tiểu thư này không?"

"Chưa từng." Nói hồi lâu, chỉ có được hai chữ như vậy.

Tôi thất vọng nói: "Thôi vậy. Dù sao cũng cám ơn ông... Nếu dung mạo của nàng già đi, chứng tỏ nàng không có khả năng ở thế giới này của các ông, cũng tốt, tôi cũng không cần trở lại nữa."

"Chưa chắc." Địch Nhân Kiệt nhàn nhạt nói, "Mọi người ở đây sống tụ họp, có khoảng mười vạn ngôi mộ, từ đó về sau có thể nói vô biên vô hạn, khu vực duy nhất khác xa thế giới này. Ngoài bãi tha ma, còn có thiên địa sơn xuyên khác. chúng tôi cũng không phải sinh linh duy nhất của thế giới này. Ngoài bãi tha ma, có yêu ma quỷ quái khác."

Trong lòng tôi cả kinh: "Nói vậy, nơi này của các ông, cũng không yên ổn?" Tôi thật hận mình lại hỏi nhảm, tôi từng bị Hoắc Tiểu Ngọc tập kích ở thế giới này, lại tận mắt thấy ông già cổ phục cao quan đó bị "thây ma" cắn chết, đám thi thể của phòng giải phẫu đã biến thành cương thi, đương nhiên không có địa giới nào là thái bình.

"Thái bình hay không, đều là cách nói tương đối." Sư phụ Địch vẫn rất theo duy vật biện chứng. "Đồng nghiệp nơi này, hết lòng hết sức, bảo vệ thái bình, không cần thế ngoại đào nguyên, nhưng gió êm sóng lặng." Ông ấy nhìn thấy tôi càng ngày càng mê muội, càng ngày càng thất vọng, lại an ủi nói: "Vị Hoắc tiểu thư cô muốn tìm này có lẽ thường lui tới nơi đây, có điều, dung nhan nàng biến chất, nói không chừng vẫn còn chưa hết chuyện với thượng giới."

Lòng tôi lại trĩu xuống: "Ông là nói, nàng có khả năng tiến vào thế giới của chúng tôi?" Dung mạo của nàng biến già, chẳng lẽ là vì bại lộ ở "thượng giới" gây ra? Nói vậy, nàng cũng không phải là ma quỷ, mà là có "sức sống", có "sinh khí"?