Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 49

Chúng tôi bắt đầu chia nhau tìm kiếm, mỗi người đi xem một mộ bia, đảo mắt đã qua hơn một giờ.

Không thu hoạch được gì.

Đâu đâu cũng thấy những nhân vật chết từ đời nảo đời nao, người xưa lười biếng, ngay cả triều đại gì cũng không ghi rõ, tôi là đứa ngu lịch sử, chỉ nhớ đại khái Đồng Trị hình như là niên hiệu thời Tống, Vạn Lịch hình như là niên hiệu thời Thanh. Cho nên nếu lần sau trở lại làm loại việc ngốc này, tôi nhất định sẽ mang theo một cuốn niên hiệu Trung Quốc qua các triều đại, để xem nhóm học giả lịch sử có sót niên hiệu nào không.

Không biết có nên vui mừng không, Lục Hổ không hề phát hiện ra dãy 12 mộ bia kia. Tôi nghĩ sách lược này có lẽ không thông minh lắm, chán nản kêu một tiếng: "Tiểu Hổ ca, quá muộn rồi, mắt mở hết lên rồi, chúng ta lần sau hãy trở lại thành quỷ đi."

Trong bóng đêm, mặt Lục Hổ cũng đầy uể oải và phẫn nộ sau hơn một giờ bận rộn uổng công. Cậu ta đi tới nói: "Hay là, tôi tiễn bạn về ký túc xá."

"Sau đó thì sao? Bạn muốn trở về tiếp tục tìm?" Tôi mặc dù mù nhạc, nhưng coi như cũng là tri âm của cậu ta đấy.

"Đúng thế," Cậu ấy căm hận đá một cước vào bùn đất vô tội, "Tôi không tin không tìm được cô ta!"

Tôi phóng mắt nhìn lại, hơn một giờ, hai chúng tôi chỉ tra xét một khu vực nhỏ của cả bãi tha ma, muốn lục soát toàn bộ bãi tha ma vô biên vô hạn này trong một lần, sợ rằng mười ngày cũng không đủ.

"Vậy đi, chúng ta áp dụng phương án thứ hai." Tôi chợt cảm thấy mình thật ngốc, sớm biết kiểm tra mộ bia khó như vậy, hẳn nên chọn phương án hai.

"Còn phương án hai?"

"Đi theo tôi."

Tôi dẫn đường, đi một đoạn, đứng trước một ngôi mộ khí phái nhất gần đó.

"Có nhớ chỗ này không?" Tôi hỏi.

"Mới qua một ngày, sao lại không nhớ được?" Lục Hổ biết rõ ngôi mộ to lớn khí thế này.

Tối qua, chúng tôi đi vội vàng, lại bị bóng dáng quỷ mị phá đất mà ra rung động, chỉ chú ý tới bề ngoài ly kỳ của mồ mả, kiến trúc đỉnh mộ dạng miếu thờ, giống với mô hình của ông già khi còn sống, nhưng không chuyên tâm nghiên cứu chủ mộ đến tột cùng là ai.

Bản thân bia mộ cũng không giúp gì, mặt bia ngăm đen, trải qua năm tháng ăn mòn, chữ viết phía trên mờ nhạt ảm đạm, tối qua chúng tôi lại không mang đèn pin lớn, nếu như có thể thấy rõ đó mới là kỳ tích.

Tôi đưa đèn pin chiếu tới, trên góc phải tấm bia đó, lờ mờ có thể nhận ra, là bốn chữ "Địch Lương Công Bia", sau đó là một đống lớn chữ phồn thể thoạt nhìn khá đau đầu, cũng may là kiểu chữ Khải, tôi còn có thể miễn cưỡng đọc hiểu, chẳng qua người cổ đại không có thói quen để dấu chấm câu khiến tôi cơ hồ muốn đứt hơi.

"Triều tán đại phu hành thượng thư lại bộ viên ngoại lang tri nhuận châu quân châu sự thượng kỵ đô úy ban thưởng túi Tử Kim Ngư Phạm Trọng Yêm."

(Phạm Trọng Yêm là nhà văn, tướng lĩnh và nhà chính trị thời Bắc Tống)

"Phù," Tôi thở phào một hơi, "Cuối cùng đã xem hiểu, đây là mộ bia của Phạm Trọng Yêm... Ông già kia là Phạm Trọng Yêm?"

Lục Hổ nói: "Cậu mắc cười quá đi, nhìn thấy một cái tên quen thì không xem tiếp nữa? Sau ba chữ Phạm Trọng Yêm còn có một chữ 'soạn', chứng tỏ văn bia này là Phạm Trọng Yêm viết. Chủ nhân của bia hẳn là 'Địch Lương Công'."

Tôi nhìn kỹ lại, có lý. "Địch Lương Công là ai chứ?"

"Nhất định là một người chết sớm hơn Phạm Trọng Yêm." Lục Hổ vuốt cằm nói. Xem ra tôi đã đánh giá quá thấp bản lĩnh nói nhảm của Lục Hổ. "Địch Lương Công... Hẳn là họ Địch nhỉ."

Tôi đành phải tiếp tục nhịn đau bi thương đọc tiếp:

"Thiên địa khép ai tách ra nhật nguyệt thực ai phục hồi lâu đài nghiêng ai dựng xây thần khí trụy ai nâng cai lớn vô bờ ai có thể gánh vác ngoài Lương Công vĩ đại ôi Công húy Nhân Kiệt tự Hoài Anh người Thái Nguyên tổ tông cao liệt..."

Tôi đọc được "Công húy Nhân Kiệt", rốt cuộc hiểu được, chủ nhân mộ bia là ai.

Vị lão nhân Đường trang này, tên "Địch Lương Công", "húy Nhân Kiệt", nhất định là Địch Nhân Kiệt.

"Có lầm không." Tôi lầu bầu nói. Đúng thế, bất kỳ một người có trạng thái tinh thần bình thường nào (ngoại trừ mỹ nữ nhà thương điên Dương Song Song), đều sẽ có cảm nhận giống tôi.

Sự thật chứng minh, Lục Hổ là cùng một loại với Dương Song Song. Cậu ấy tỏ vẻ không sao cả nói: "Việc này có gì lạ đâu, đã có mỹ nữ thời Đường Hoắc Tiểu Ngọc, sẽ có lão đầu thời Đường Địch Nhân Kiệt. Cậu vừa rồi cũng thấy đó, chôn ở đây đều là người niên đại quá khứ, có tên có họ, người tồn tại thực sự. Địch Nhân Kiệt khi còn sống là tể tướng thời Đường, mộ này cũng khá khí phái, hết thảy đều rất hợp tình hợp lý."

Tôi thiếu chút nữa đã nói: "Nơi này không chỉ chôn những người niên đại quá khứ, còn có người của niên đại này, kể cả hai người đang đứng ở đây." Một ý tưởng nhảy ra trong đầu: Dưới một loạt mộ bia kia, rốt cuộc chôn thứ gì? Chẳng lẽ thật sự là hài cốt của chúng tôi, hay chỉ treo đầu dê bán thịt chó, hư trương thanh thế, dưới mộ bia chỉ là một đống đất vàng? Tôi đành phải: "Đúng đúng đúng, thật sự rất hợp tình hợp lý, Địch Nhân Kiệt từ dưới đất bò ra, sau đó tiếp tục ở âm phủ phá án. Xem ra dương gian phải biết chọn tốt chuyên ngành, nếu không xui xẻo vô cùng vô tận. Bạn có từng nghĩ tới không? Nếu một người khi còn sống làm việc ở nhà tang lễ, sau khi chết xuống âm phủ sẽ làm gì?"

"Đây rốt cuộc là nơi nào?" Lục Hổ hỏi.

"Dù sao không phải ở đây." Tôi cùng nói nhảm hùa theo, "Chúng ta phải nghĩ biện pháp mời vị Địch Nhân Kiệt lão công công này ra... Cậu có cảm thấy mặt mũi ông ấy hơi giống Lưu Đức Hoa không?"

"Lưu Đức Hoa là ai?" Lục Hổ rất nghiêm túc hỏi. Tôi giờ mới nhớ thằng nhóc này là dân nhạc rock and roll. Cậu ấy lập tức nói: "Đùa với cậu thôi, phải nói là Lưu Đức Hoa mặt mũi giống Địch Nhân Kiệt mới đúng."

"Lưu Đức Hoa là người phương nào?" Một thanh âm vang lên phía sau chúng tôi.

Không biết Lục Hổ chậm chạp có cảm giác gì, dù sao tôi bị dọa giật nảy mình, suýt nữa nhào lên ôm lấy mộ bia.

Tôi nhanh chóng nghe ra được, chính là thanh âm của lão nhân Đường trang lần trước từ dưới lòng đất bò ra kia. Xem này, bây giờ tôi thấy gọi ông ấy là Địch Nhân Kiệt vẫn có chút không được tự nhiên.

Hai chúng tôi đều xoay người, nhìn bóng dáng mơ hồ dưới ánh đèn kia.

Là ông ấy, như trước một thân Đường trang, trong tay cầm một quyển sách, vừa nhìn có vẻ không có nhiều bài học và ôn tập giống tân sinh viên y học chúng tôi, chắc chắn không có lòng dạ thảnh thơi đọc sách tạp.

"A, là ông là ông... Ông là... Địch lão?" Tôi tự cho là miệng mồm lanh lợi, kỳ thật không đâu.

Ông ấy tiếng lên trước một bước, tôi cơ hồ có thể thấy rõ đôi mắt ông ấy, mặc dù tất cả của ông ấy còn có chút mơ hồ. "Cô nương, rất vui được gặp lại! Nhưng chẳng biết Lưu Đức Hoa mà các ngươi nói là người phương nào!"

Lục Hổ nói: "Ông ơi đừng có quái gở dọa người vậy được không! Lưu Đức Hoa chính là một... diễn viên, ca sĩ hạng ưu. Chúng tôi chỉ nói là hai người có chút giống nhau."

Không biết Địch Nhân Kiệt có nghe hiểu hay không, sắc mặt thoáng dịu lại, nhìn chằm chằm tôi: "Các ngươi thật là từ thượng giới tới?"

Tôi lắc đầu nói: "Cái gì thượng giới? Chúng tôi không phải thiên binh thiên tướng, Vương Mẫu nương nương gì gì đó, chúng tôi chỉ là người sống."

"Người sống... Không sai, chỗ người sống, với ta mà nói, là thượng giới."

"Ông nhìn thấy chúng tôi, sao có vẻ cũng không kinh ngạc lắm." Việc này luôn là vấn đề của tôi, cuối cùng đã có cơ hội hỏi ra.

"Ngạc nhiên trong lòng, vì sao phải lộ ra?" Ông ấy thật thà ghê đấy.

"Việc này chứng tỏ, ông từng gặp người tới từ 'Thượng giới' như chúng tôi, đúng không? Cho nên không cảm thấy kỳ lạ lắm, đúng không? Ví dụ như Âu Dương Thanh Phong, Âu Dương Minh Nguyệt vân vân, đúng không?"

Địch Nhân Kiệt tiếp tục giấu giếm cảm xúc, tôi chợt cảm giác, thần thái của ông ta, có chút giống với Ba đội trưởng có khi đáng ghét có khi lại đáng yêu kia.

"Cô nương đi rồi quay lại, không phải là ăn không ngồi rồi mà đến."

Tôi muốn nói, ông mới ăn không ngồi rồi đó, nửa đêm đọc tiểu thuyết. Nhưng vẫn rất tôn kính nói: "Tôi có nhiều... nhiều nghi vấn muốn hỏi ông, thật không biết hỏi từ đâu. Nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian lắm, vẫn nên thỉnh giáo vấn đề quan trọng nhất: Có từng thấy qua cô gái này chưa?"

Tôi lấy bức họa của Hoắc Tiểu Ngọc ra, đưa cho Địch Nhân Kiệt, nhưng cố ý không mở đèn pin, tôi muốn xem ông ấy lấy ra quả cầu lửa nhỏ kia chiếu sáng.

Ai ngờ, Địch Nhân Kiệt nói: "Mượn đèn pin trong tay cô nương dùng một lát."

Không biết thời Đường có cách nói "Lão cáo già" hay không, tôi nghĩ chắc chắn không có từ "đèn pin" này: "Ông... Ông làm sao biết..."

"Cô nương là người thông minh, hẳn có thể nghe ra tôi vừa mới giải đáp vấn đề của cô nương." Ý của Địch Lão hình như nói, tôi nghĩ cô rất thông minh, ai ngờ là một cô gái ngốc, tôi vừa hỏi ông ấy nhìn thấy chúng tôi mà không kỳ lạ có phải vì trước kia cũng từng gặp người "thượng giới" xuống như chúng tôi không, ông ấy chẳng ừ hử gì. Hiện giờ nếu ông ấy nhắc tới "đèn pin", chứng tỏ trước chúng tôi, đích xác có người đã tới, ông ấy mới biết đèn pin... Chứng tỏ tới đây, ngoại trừ Âu Dương Thanh Phong, Minh Nguyệt, thậm chí còn có người hiện đại! Là ai nhỉ?

Tôi đành phải bật lại đèn pin, chiếu vào trên bức họa Hoắc Tiểu Ngọc, vẫn không cam lòng nói: "Công bằng chút, tôi cho ông nhìn đèn pin, ông có thể cho tôi xem quả cầu lửa đáng yêu kia không."