Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 46

Câu chuyện lúc còn sống của mỹ nữ thời Đường Hoắc Tiểu Ngọc nhiều lần muốn vật lộn với tôi, có lẽ bạn đã từng nghe. Nếu bạn chưa từng nghe, cũng lười lên baidu tìm kiếm thì tôi vừa vặn có thể kể bạn nghe.

Câu chuyện của nàng, xuất hiện sớm nhất trong một quyển đại tạp thư tên 《 Thái Bình Nghiễm Ký 》 .《 Thái Bình Nghiễm Ký 》 là thể loại sách đại tổng hợp thông tin giải trí, ghi chép rất nhiều tin đồn, cho nên chuyện trong đó, ai cũng không biết là thật hay giả. Hoắc Tiểu Ngọc là một ca kỹ cao cấp thời hoàng đế Đường Đại Tông sau loạn An Sử triều Đường. Xuất thân của nàng coi như không tồi, cha là vương tử Đường thất được phong làm Hoắc Vương, mẹ là một tỳ nữ của Hoắc Vương. Hoắc Vương sau khi mất, mẹ và Tiểu Ngọc vì không có danh phận gì, được "sắp xếp" ra khỏi vương phủ. Cũng may Tiểu Ngọc lớn lên rất đẹp, không lâu sau có thể tự mình kiếm sống.

Nàng rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào? Phản ứng của Trương Sinh và Hoàng Hải các bạn đã thấy rồi đó, nhưng về sau nàng bệnh đến mức tư sắc chỉ còn lại xương xẩu, xinh đẹp khi còn thời thanh xuân khỏe mạnh càng không thể nào tưởng nổi. Nghe nói nàng là loại tiểu thư bán nghệ không bán thân, mãi đến khi nàng bất hạnh gặp một thanh niên tên Lý Ích.

Soái ca Lý Ích này xuất thân thế gia, tài mạo song toàn, đáng tiếc cảnh nhà sa sút, không tính là Phú Nhị Đại. Bất hạnh kia của Hoắc Tiểu Ngọc là nàng vẫn thích đọc thi thư, khi câu thơ của Lý Ích có chút giống ca từ của Phương Văn Sơn hiện thế, trên phố ngoài ngõ đều rất thích, Tiểu Ngọc cũng thích đọc, cho nên khi Lý Ích qua mối da^ʍ giới thiệu tìm được Tiểu Ngọc, trong lòng này đã yêu người ta rồi, muốn cả đời nương tựa, đồng thời biết bi kịch của mình đã bắt đầu. Mấu chốt của bi kịch là Lý Ích sẽ viết thơ. Khi đó, viết thơ viết cho người ta thành tốt rất dễ làm đại quan; Không giống hiện giờ, viết thơ cho người ta thành tốt thường xuyên sẽ nợ tiền điện thoại di động. Chuyện kể rằng khi hai người vừa bắt đầu sống chung, Hoắc Tiểu Ngọc thường cẩn thận, điềm đạm đáng yêu hỏi Lý Ích: "Chờ sau này chàng làm đại quan, nhất định sẽ lấy mỹ nữ môn đăng hộ đối, đến lúc đó sẽ giả vờ chúng ta chưa từng yêu, có được không?" Cái này gọi là lấy lui làm tiến, dùng thủ để công, chiến lược rất hay. Lý Ích đương nhiên thề son sắt, nói: "Ta sao lại có suy nghĩ vậy được, nàng cho rằng ta là Trần Thế Mỹ sao?" (Ồ, khi đó hình như chưa có Trần Thế Mỹ?)

Về sau Lý Ích thật sự làm quan, bạn chắc hẳn có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, đúng không? Mẹ của Lý Ích buộc hắn nhất định phải lấy con gái của một đại quan. Lý Ích lập trường kiên định mà... Cưới con gái của một đại quan!

Tiểu Ngọc đâu?

Lý Ích đã cắt đứt tất cả liên lạc với Tiểu Ngọc, không thư từ, không thỏa thuận ly hôn, cái gì cũng không có, còn dặn cả nhà trên dưới, thân bằng hảo hữu, đều không được liên lạc gì với Tiểu Ngọc. Cho nên Tiểu Ngọc đáng thương, ngay cả vợ bé cũng không làm được.

Lúc đó, không có weibo yêu sách, không có tin nhắn gửi đi, thông tin tắt nghẽn, khiến Tiểu Ngọc chẳng biết chân tướng, trong mối bận tâm sâu sắc với Lý Ích, trong hoang mang có thể trở thành Lý phu nhân chính thức tương lai không, ưu tư thành bệnh. Hoắc Tiểu Ngọc mắc bệnh tương tư không thuốc giải, cho nên bệnh tình càng ngày càng nặng, người càng ngày càng gầy hơn cả cúc vàng. Vì đã không còn thu nhập của ca kỹ cao cấp, điều kiện kinh tế của nàng cũng ngày càng sa sút, thậm chí bị ép phải cầm cố một cây thoa tử ngọc mang ra từ Hoắc vương phủ.

Dù thời Đường là niên đại như vậy vẫn khiến người ta mơ ước quay về, người yêu thích tám chuyện yêu thích chuyện nhà chuyện cửa chỗ nào cũng có, cho nên chuyện Hoắc Tiểu Ngọc bị Lý Ích bội tình bạc nghĩa nhanh chóng truyền khắp kinh thành, khó tránh khỏi khiến một vài nhân sĩ chính nghĩa thích xen vào việc của người khác căm phẫn bất bình. Có một ngày Lý Ích cùng một đám người cũng vì viết thơ mà làm quan cùng đến chỗ ngắm hoa đọc thơ, có người trong đó nhắc Tiểu Ngọc với hắn, nói: "Ngươi nếu là nam nhân chân chính, nên ngẫm lại phải bù đắp thế nào." Cho tới giờ, bạn hẳn đã rất hiểu rõ, Lý Ích một chút cũng không phải đàn ông chân chính, cho nên kỳ thật cái gì hắn cũng sẽ không làm đâu.

Bên cạnh có vị mặc hoàng sam, hơi giống anh đẹp trai hào hiệp nghe trộm họ nói chuyện, đi tới nói: "Nhà tôi cách đây không xa, mấy anh nếu thật muốn giải trí, không bằng đến nhà tôi, có rượu có đồ ăn có ca K, tuyệt nhất là còn có tiểu thư xinh đẹp ca hát nhảy múa."

Thế là đám sắc quỷ do Lý Ích cầm đầu vui vẻ đi theo, hoàng sam hào hiệp ca dẫn bọn họ, nhắm thẳng về phía khu phố nhà Tiểu Ngọc. Lý Ích càng đi càng cảm thấy không ổn, lúc gần đến nhà Tiểu Ngọc nói: "Tôi còn có chút công vụ, cáo từ trước." Hoàng sam hào hiệp ca nói: "Đã sắp đến cửa tệ xá rồi, còn đi gì nữa chứ!" Kéo đầu ngựa của Lý Ích, sau đó dứt khoát ôm lấy Lý Ích, như xách hành lý mà vào nhà Tiểu Ngọc.

Hoắc Tiểu Ngọc lúc này đã hấp hối, nhưng nghe nói Lý Ích tới, vẫn chỉnh trang gặp mặt. Khi nàng nhìn thấy Lý Ích có tâm tình thế nào, tôi đành phải dùng trăm mối ngổn ngang để hình dung. Đến lúc này, nàng chắc chắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, cảm giác vì một người thế này mà trả giá cả thanh xuân thật không đáng, nhưng nàng đã bệnh vô phương cứu chữa, đã không còn quay đầu được nữa. Hơn nữa nàng biết Lý Ích là bị hào hiệp soái ca mang tới, ngay cả một chút tính tự giác cũng không tìm được, càng tâm tro ý lạnh -- Không hoàn toàn "Ý lạnh" đâu, nàng đã sinh ra "nhiệt độ", ngọn lửa báo thù.

Sau khi nàng mắng chửi Lý Ích, nói cho hắn biết, mình không sống được bao lâu nữa, chết đi, nàng sẽ biến thành lệ quỷ, khiến Lý Ích vĩnh viễn không có được tình yêu hạnh phúc!

Sau đó nàng liền rời khỏi nhân thế.

Hoắc Tiểu Ngọc nói là giữ lời, hôn nhân sau đó của Lý Ích, nàng luôn trong chốn âm u mà coi sóc, luôn "giở trò" làm ra một vài ảo giác, khiến Lý Ích nghi ngờ vợ mình hồng hạnh xuất tường, vì vậy Lý đại tài tử cứ cưới hết lần này đến lần khác...

(Hồng hạnh xuất tường ý chỉ người nɠɵạı ŧìиɧ)

Khi tôi đang ở nhà cô Âu Dương San ăn cơm, trong đầu vẫn quanh quẩn câu chuyện của Hoắc Tiểu Ngọc.

Tại sao là nàng? Chẳng lẽ, tất cả những việc này, chỉ là một "Vụ án mạng Oán phụ ngàn năm"? Câu chuyện của Hoắc Tiểu Ngọc dĩ nhiên khiến người ta đồng cảm, thậm chí thổn thức, nhưng nàng thề sẽ giày vò Lý Ích, tại sao hơn một ngàn năm sau phải giày vò cả một đám tiểu thanh niên sinh ngày mười sáu tháng sáu?

Hay nàng chết vào mười sáu tháng sáu? Khi đó có cách nói dương lịch chưa nhỉ?

Hiện giờ, Ba Du Sinh nên làm gì đây? Biết tội phạm gϊếŧ người liên hoàn quanh quẩn tại Âm Dương giới là một mỹ nữ thời Đường rất đáng thương, thế thì giúp ích gì cho việc ngăn cản Thư Đào bị hại?

Nhưng mà, đến giờ tôi đã có thêm phần kính trọng Ba đội trưởng, ông ấy là một người trong hồ lô có thuốc, ông ấy sẽ không làm chuyện vô nghĩa.

(Lấy từ câu "Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì": 不知葫芦里卖的什么药, một tục ngữ, thành ngữ Trung Hoa mượn ý nghĩa và hình ảnh của hồ lô để diễn tả, ý nghĩa là không biết/cô ấy/họ đang nghĩ gì. Ở đây ý nói ông ấy luôn có sẵn những dự định mà ko ai đoán trước được trong đầu)

Muốn cứu vãn vận mệnh đã định trên mộ bia, tôi có thể cũng nên giấu chút thuốc trong hồ lô không?

Lúc này tôi mới phát hiện, trên bàn ăn hoàn toàn yên tĩnh, Âu Dương San, tam nãi nãi và Tam gia, đều nhìn chằm chằm tôi không rời mắt.

Nhìn tôi biểu diễn.

Tôi đang trình diễn một vở kịch câm, gọi là kịch câm nghĩa là không nói lời nào, không để ý ai bên cạnh mà tập trung suy nghĩ, máy móc ăn cơm, tôi dám cam đoan lúc này mặc dù dùng chiếc đũa gắp một cục đá trong chén, tôi cũng có thể nhét vào miệng tỉ mỉ nhai nuốt.

Tôi đã hoàn toàn quên mất, mình chỉ là một phần của bàn ăn, còn có ba người quan tâm tôi đang ngồi bện cạnh.

Một nhà ba người này, luôn để tâm đến vấn đề tư tưởng của tôi. Việc này cũng khó trách, cha tôi là người họ Âu Dương duy nhất bay sang vùng khác, cho nên tôi có thể trở về Giang Kinh học đại học, đó là đem cả đời phó thác cho cả nhà Tam gia và cả nhà Nhị gia, hoặc nói, nhà Âu Dương San và nhà Âu Dương Thiến.

Tam nãi nãi nói: "Phi Phi à, con đến nhà bọn cô, đừng khách sáo như người ngoài như vậy, con ở trường có chuyện gì, có gì khổ sở, ngàn vạn lần đừng đè nén bản thân, có thể kể với tụi cô, ít nhất nói cho San San biết —— Nó coi như là học sinh cũ của Giang Y mà."

Tôi nói: "Trong trường quả thật xảy ra chuyện rất phiền, bài vở lại nhiều..."

Âu Dương San nói: "Vậy thì con tranh thủ cuối tuần này đi. Được rồi, chiều cô mang con đi đánh tennis, con cần phải xốc lại tinh thần đi."