Trương Sinh thở dài nói: "Đừng nói nữa, cô ấy không phải bạn gái của tôi, càng không thể là vợ được."
Sau khi nghe được tiếng động kịch liệt, một chị gái ở phòng làm việc cách vách bu xem, nghe được Trương Sinh cảm thán, nói: "Đây chính là tâm bệnh của người già, em đừng hỏi tiếp nữa."
Tôi nói: "Thế thì cũng đừng trách em, ai bảo anh ta khoe 'tâm bệnh' trên bàn làm việc chi?"
Trương Sinh thoải mái nói: "Đã là chuyện quá khứ nhiều năm trước rồi, si tình chút đỉnh có lợi cho công tác mà!"
Tôi quên hết tất cả nói: "Em vẫn muốn nghe mà! Kể đi mà!"
Chị gái kia nháy mắt với tôi: "Vậy đi, tìm quyển sách tên 《 Đau Thương Đến Chết 》đọc rồi sẽ biết."
《 Đau Thương Đến Chết 》? Chưa từng đọc, chưa từng nghe nói, cô Âu Dương Thiến có sắm vai gì trong đó không đây. Vừa nghe là tiểu thuyết về chuyện thất tình, tốt nhất là đem nhiệm vụ đọc gian khổ này cho đám bạn Lữ Giai Hân thôi.
Tôi trở lại việc chính nói: "Đây mặc dù đích thật là một đại mỹ nữ, nhưng chỉ là nhìn thấy trong mơ của tôi, tính chân thật vô cùng khả nghi. Còn nữa, đây là bức vẽ Hoàng Hải từng xử lý, mang theo thành kiến cá nhân của anh ấy rất lớn, tính chuẩn xác cũng vô cùng khả nghi."
Phòng làm việc của Hoàng Hải kỳ thật cách chỗ này không xa, tôi cũng cố ý nói vang để kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ấy, quả nhiên, tiếng anh ấy truyền đến: "Tôi vẽ hơn đẹp chút, là muốn cho ông già vui tai vui mắt mà!"
Trương Sinh nói: "Bức vẽ hai tầng khả nghi như vậy, không phải vừa vặn có thể cho tôi khoe khoang võ công sao?"
Trên bàn anh ta có hai màn hình, mỹ nữ tang phục thời Đường chiếm một mặt, mặt kia hiển thị vài dữ liệu. Trương Sinh nói: "Hệ thống số liệu hình vẽ của hệ thống cảnh sát chúng tôi có hai đặc điểm lớn, một là không mang tính quy tắc của mạng lưới phạm vi cả nước, có chút ý nghĩa 'Quân phiệt hỗn chiến', cơ cấu cảnh sát các tỉnh thành địa khu, đều dùng kho số liệu hình vẽ từ thương gia khác nhau cung cấp hệ thống, có vài cái khá trí năng, có vài cái khá tụt hậu, cũng không chia sẻ lẫn nhau, điểm ấy không giống hệ thống kho số liệu DNA và dấu tay, mạng lưới cả nước, quy tắc thống nhất; Hai là chủng loại rắc rối của kho số liệu hình vẽ, kể cả hệ thống chân dung kẻ tình nghi của bộ môn đặc biệt hình sự bộ tư pháp, hệ thống giấy chứng minh thư, hệ thống thẻ công tác thẻ học sinh, hệ thống ảnh chân dung nhân viên chính phủ và quân nhân, hệ thống camera theo dõi ngân hàng, hệ thống camera theo dõi giao thông thành phố và nơi công cộng, vân vân..."
Tôi là hậu nhân Đại Vũ, am hiểu nhất là trị thủy: Nghĩ cách dán kín miệng người đang thao thao bất tuyệt này lại, tôi hỏi: "Các anh có nhiều 'kho' như vậy, ở đâu trong đó có khả năng sẽ có một mỹ nữ thời Đường mặc tang phục?"
Trương Sinh thoáng sửng sốt: "Cái này... Trước hết từ trong một vài kho số liệu trực tiếp đơn giản xem sao. Vô luận dùng kho số liệu nào, quan trọng nhất là có một hệ thống phối ảnh chân dung cao minh, một phương thức giải toán tối ưu hóa, bố trí tham số hết hạn phải chuẩn xác và đủ tính dung nạp, như vậy không đến mức..."
Lúc này, điện thoại di động vang lên, là cô Âu Dương San gọi tới: "Phi Phi, con còn chưa ăn cơm trưa? Còn không mau tới đây, đồ ăn sắp nguội rồi!"
Tôi nói: "Vừa vặn bị một chút việc quấn lấy, con sẽ về nhanh nhất có thể!"
"Là bị việc quấn, hay bị ai quấn?" Âu Dương San phía sau, chắc chắn có ông trung niên tám chuyện đang dỏng tai lắng nghe.
"Hoa hậu giảng đường như con sao chỉ có một người quấn lấy, bị quấn, nhất định là một đám người." Đúng vậy, Thư Đào, Ba Du Sinh, Hoàng Hải, Trương Sinh, vân vân.
"Vậy con mau vung đao chém đứt đi, mau còn về dùng cơm."
Tôi lại đưa mắt về phía màn hình, Trương Sinh vừa vặn đang phóng đại một ảnh chân dung mỹ nữ, đặt song song với chân dung của nữ tóc dài thời Đường: "Em xem, hai bức này, giống không."
Tôi đang muốn nói: "Thật là có chút giống." Lời nói ra lại là giận dữ: "Sao anh lấy ảnh chứng minh thư của em ra?!"
Trương Sinh nói: "Anh chỉ muốn nói cho em biết, em mơ thấy mặc dù là mỹ nữ thời Đường, nhưng trong những người hiện đại, trong kho số liệu của tụi anh, vẫn sẽ tìm được khuôn mặt tương tự nàng ta, ví dụ như em, dùng công thức toán bao quát anh định nghĩa, tính ra độ tương tự là 72%, rất không tồi rồi." Anh ta xoay đầu nghiêm nghị nhìn tôi.
"Anh là nói, có khả năng trong những người hiện đại, tìm được độ tương tự trăm phần trăm với nàng ta... Nói không chừng, sẽ là hậu duệ gì đó của nàng ta."
"Chỉ là một mặt thôi, còn có khả năng, em mơ thấy chỉ là người hóa trang thành mỹ nữ thời đường mặc tang phục, cosplay gì đó." Anh ta kết thúc trò đùa với tôi, trong hệ thống kho số liệu chứng minh thư tìm một phen, đem bức ảnh vài người so sánh một lượt, không hài lòng cái nào.
Trong hơn mười phút kế tiếp, Trương Sinh lại thay đổi vài kho số liệu, ảnh mỹ nữ xem hoa cả mắt, nhưng không tìm được cái nào giống.
Tôi trêu anh ta nói: "Thế nào, em mang đến cho anh biết bao vận may, chỉ chớp mắt đã thấy nhiều mỹ nữ như vậy."
Anh ta lắc đầu nói: "Nhưng em cũng mang đến cho anh một nan đề lớn, theo lý, dung mạo nổi bật như vậy, hẳn rất dễ tìm được tương xứng, cũng giúp thu nhỏ lại phạm vi, nhưng mà... Đại khái là nàng ta quá xinh đẹp, chủ yếu nhất là ngũ quan phối hợp không xứng..."
Xa xa, giọng của Hoàng Hải vang lên: "Ngũ quan phối hợp không tương xứng nguyên nhân chủ yếu là nét mặt không đúng." Hóa ra anh ta vẫn luôn nghe lén.
Tôi nói: "Việc này khó trách, cô ta khi ấy... Trong mơ của em, cô ta đang đánh nhau với em, cho nên chắc chắn sẽ có chút lạnh lùng, mà chứng minh thư mỹ nữ trong kho số liệu của các anh, ít nhất đều là vẻ mặt muốn mỉm cười đương nhiên không đúng."
Hoàng Hải lại bảo: "Gọi là nét mặt, không chỉ có vui cười tức giận, phần nhiều là trời sinh."
Trương Sinh lại quay đầu liếc nhìn tôi: "Không sợ mạo phạm em, nét mặt em và mỹ nữ thời Đường này trái lại có vài phần tương tự."
Tôi nói: "Vậy anh cứ nghiêm túc trả lời vậy là được rồi."
Rốt cuộc, Trương Sinh đầu hàng, nói: "Về cơ bản có thể loại bỏ khả năng tìm được nàng ta trong kho số liệu tụi anh hiện có..."
"Hóa ra anh cũng có khi bế tắc."
"Khi anh bế tắc rất nhiều." Trương Sinh vô thức nhìn thoáng qua hình chụp trong khung ảnh trên bàn, "Anh còn chưa nói hết, vừa rồi anh điều động kho số liệu này, bên trong chỉ là ảnh chân dung chân thật. Thực ra vừa rồi anh chỉ mới làm nóng người, ôm tâm lý may mắn, xem sẽ có thu hoạch gì, thuận tiện nhìn mỹ nữ. Còn bây giờ là lúc súng thật đạn thật, trọng điểm chúng ta tìm hôm nay, là phải đặt ở kho số liệu hình ảnh khác khá ít khi dùng đến."
Tôi cơ hồ muốn lật bàn: "Hóa ra vừa rồi lao lực như vậy, cũng chỉ là đang 'làm nóng'!"
"Đương nhiên," Trương Sinh hình như tự cho rằng rất có lý, "Em cầm đến một bức vẽ mỹ nữ thời Đường, làm sao có thể trông cậy vào kho số liệu chứng minh thư hơn một ngàn năm sau so sánh tìm được kết quả tương xứng chứ, đúng không?"
"Nhưng em vừa rồi... Anh vừa rồi... Quên đi, nói tới nói lui, đều là chủ ý của anh." Không còn cách nào, đây là địa bàn của ông già đó và máy tính của ổng, châu chấu đá xe.
Trương Sinh nói: "Còn có một nguyên nhân, chủ yếu là phương pháp so sánh ảnh chân dung, chương trình giải toán, phạm vi sử dụng khá rộng, còn khá hoàn thiện; Anh muốn dùng loại kho số liệu hình ảnh khá, so sánh sẽ khá phương tạp. Kho số liệu loại khác này, kể cả các loại hình ảnh công khai và bảo mật, chân dung, tác phẩm nghệ thuật, cùng hình ảnh người thật chung quy có không ít sai lệch."
Tôi nói: "Mỹ nữ thời Đường này cũng không phải tác phẩm của nghệ sĩ Hoàng Hải đâu, không coi như là tác phẩm nghệ thuật chứ?"
"Không hoàn toàn giống nhau, hình vẽ của Hoàng Hải vẽ, là căn cứ theo miêu tả của em, mưu cầu chuẩn xác, còn trong tác phẩm nghệ thuật chính là nhân vật, mặc dù phác họa cũng là lấy hiệu quả nghệ thuật làm trọng tâm, cho nên càng coi trọng ý cảnh, quang ảnh, sắc thái vân vân..."
"Sáu mươi lâm phút." Xa xa Hoàng Hải thổi bình luận tới, ít nhất khiến mấy lời giải thích của Trương Sinh được rút ngắn.
Đang khi nói chuyện, kho số liệu kia của Trương Sinh đã khởi động, anh ta múa tay như bay, viết mấy hàng mã, nói cho tôi biết anh ta đang thiết lập so sánh tham số.
Sau đó chấp hành.
Qua chưa tới mười giây, liền xuất hiện hình vẽ tương xứng khả nghi đầu tiên, sau khi mở lại là 《 Tân thiến nữ u hồn 》của Lưu Diệc Phi với đồ hóa trang, tóc dài, quần trắng, lãnh diễm. Không cần hỏi, Trương Sinh lại nghiêm nghị trình bày.
"Bức ảnh này hình như tôi chưa từng thấy qua. Quá ảo!" Viện y học đáng ghét, hại tôi ngay cả thời gian giải trí cũng không có.
Trương Sinh cười lạnh nói: "Chẳng những em chưa từng thấy, hơn mười triệu đồng bào cũng chưa từng thấy đâu, đây là từ một trong những khoa ảnh bảo mật, một ít công ty điện ảnh truyền hình ban đầu định chiếu, trước khi tuyen truyền đã chụp xong, chẳng qua còn chưa tới thời gian tuyên truyền cao điểm, vì vậy tạm thời giấu nó."
Không cần hỏi, khuôn mặt trẻ con phúng phính của Lưu Diệc Phi vẫn như ẩn như hiện, hoàn toàn không khớp với khuôn mặt gầy thời Đường mà tôi gặp.
Trương Sinh tiếp tục tìm tòi.
Các mỹ nữ quần trắng cổ điển trong tác phẩm nghệ thuật ùn ùn kéo đến tham gia tuyển chọn, lại lần lượt bị đào thải.
Mãi đến khi cô ta xuất hiện.
Đầu tiên, đây là một kỳ tích thật sự, vì tôi và Trương Sinh sao khi gặp cô ta, sau khi nhìn thấy sự tương xứng hoàn mỹ của đạp phá thiết hài vô mịch xử này, vậy mà không hề ngà lăn xuống bàn máy tính. Tiếp theo... Không có tiếp theo, chính là cô ta, sự lựa chọn hàng đầu, duy nhất, cô ta.
(Nguyên gốc thành ngữ là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.", nghĩa là : đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công, ý là lúc dụng tâm dùng sức tìm kiếm thì tìm không được, sau vô tình không để ý thì lại đột nhiên tìm ra.)
Cô ta xuất hiện trên một bức cổ họa hoành phi màu giấy đã lâu năm màu nâu nhạt, khuôn mặt khuynh thành nhưng tiều tụy, mái tóc dài kia rối tung xõa xuống, một bộ đồ trắng kia, tôi sẽ không nhận lầm. Trên bức vẽ cô ta đang được một bà già và một nha hoàn đỡ đứng dựa vào cửa sổ, eo nhỏ nhắn uyển chuyển chưa đủ một nắm tay, gầy đến mức làm người ta sinh thương xót, ánh mắt tiêu điều thê lương (Ít nhất tôi thấy vậy) nhìn một bóng lưng trên ngựa càng lúc càng xa.
Cô ta là ai?
Phóng đại, phóng đại. Trương Sinh sau khi phóng đại bức cổ họa kia, cẩn thận đọc chữ ký bên sườn trái hoành phi.
Là một bài thơ.
Hoắc Vương Tiểu Ngọc nghệ quan kinh, bạc hạnh nhi lang khoái mã khinh
Tử Ngọc sai đầu thùy hận lệ, mai thân lệ mị mục nan minh.
Chẳng biết khi nào, Hoàng Hải đã xuất hiện sau chúng tôi, anh ta "woa" một tiếng: "Đây... Đây là bức tranh nào, sao tôi chưa từng thấy? Nếu như quả thật là thời Đường, kém qua nhiều với những bức vẽ thị nữ truyền thế kia! Khi đó thật có ai lại vẽ mỹ nữ thành gầy như vậy đâu!" Tôi nhớ đến khóa học lịch sử thời trung học từng được học những danh họa thời Đường, các cung nữ trên đó quả nhiên đều tròn vo.
Trong thơ viết kỳ thật rất dễ hiểu, nhưng với đứa kém cỏi như tôi, trong bụng nghĩ vẫn là: Cô ta là ai?
"Hoắc Tiểu Ngọc!" Phía sau truyền đến thanh âm của Ba Du Sinh.