Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 47

Cầm vợt tennis trong tay, như một tấm thép, đại khái máu trên cánh tay tôi đều đã chạy đến đầu trợ giúp mãnh liệt cho suy nghĩ. Vừa ra khỏi cửa nhà Tam gia, Âu Dương San chợt dừng bước, hai cánh tay ôm vợt tennis, cơ hồ là nghiêm nghị hỏi tôi: "Phi Phi, con nói thật cho cô biết, ở trong trường học con đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi ngước mắt nhìn mặt của Âu Dương San, giá rét phủ đầy, lạnh lẽo hiếm thấy.

"Không có... Không có gì, thật sự không có gì." Tôi ngoan cố chống lại tới cùng.

"Trong ký túc xá một buổi tối bị người ta hai lần đến trộm, còn không có gì?" Âu Dương San chỉ nhặt một cửa đột phá rõ ràng nhất ngay trước mắt để gặng hỏi tôi. Sự việc xảy ra mới nửa ngày, tin tức đã truyền thật nhanh, chắc chắn là do weibo truyền ra.

"Con không mất thứ gì hết, đương nhiên không cần phải chuyện bé xé ra to, nói ra còn làm tam nãi nãi lo lắng. Sáng nay con vừa gọi điện thoại cho mẹ, cũng không nói gì, sợ mẹ lo lắng."

Âu Dương San chợt cười gian, chứng minh vừa rồi đều là phô trương thanh thế: "Kỳ thật con nói cho cô biết hay không đều không sao cả, nhưng cô biết sự việc không đơn giản như vậy... Nếu con không mất thứ gì, nếu không có gì ghê gớm, Ba Du Sinh sẽ không đích thân tới hiện trường, đúng không?"

"A... Làm sao cô biết..." Tôi giờ mới nhớ Âu Dương San và Ba Du Sinh quen biết đã lâu, cảnh thám cấp bậc cao nhất Giang Kinh hạ cố đến Giang Y, phỏng chừng là một tin tức không hề nhỏ.

"Cô còn biết, tất cả những việc này có khả năng liên quan đến một cái ống dài nhỏ mà con đang 'bảo quản'."

Âu Dương Thiến!

Nghĩ đến hai siêu cấp quỷ nữ Âu Dương San và Âu Dương Thiến này tụm vào tám chuyện về tôi, sau cổ tôi bốc lên một luồng quỷ khí.

"Không phải ống, là hộp." Tôi tiếp tục vô lực chống cự, "Cô đã đoán đúng, có liên quan đến hộp gỗ đó, là một người lạ nhờ con bảo quản, con cũng không hề biết thứ kia sao lại hấp dẫn người ta như thế, bây giờ con hối hận muốn chết, ngay cả bên trong có gì cũng chưa hề xem."

"Chị Tiểu Thiến nói, trên hộp gỗ nọ khắc một ít hoa văn thượng cổ, chắc chắn không phải vật thường, một người lạ sao có thể giao thứ hiếm lạ như vậy cho con bảo quản..."

Tôi vội vàng ngắt lời nói: "Con có thể không giải thích không? Ít nhất... Bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi." Đây là đòn trả mạnh mẽ nhất với việc họ ngậm miệng về Âu Dương Cẩn.

Âu Dương San cười nói: "Cô căn bản không trông mong con sẽ giải thích đâu! Nếu giải thích hết thì còn ý nghĩa gì? Chúc mừng con, chính thức kế thừa y bát lấm la lấm lét của Âu Dương thế gia chúng ta! Nhưng mà..." Sắc mặt của cô lại nghiêm túc, "Con có từng nghĩ tới, hộp gỗ kia bị trộm, lại còn là chỗ con nghiêm túc che giấu lén lấy đi, có những ai biết con giấu hộp gỗ chỗ đó?"

Kỳ thật, vấn đề này đã từng nổi lên trong đầu tôi chẳng biết bao nhiêu lần. Đúng vậy, tôi dám nói ngay cả Ba Du Sinh cũng chưa chắc có thể đoán ra chỗ che giấu hộp gỗ, kẻ trộm nào tư nhiên dễ dàng tìm ra như thế? Chỉ có một khả năng, đạo tặc đã sớm biết chỗ giấu hộp gỗ, hoặc nói, có người nói cho hắn biết chỗ giấu hộp gỗ.

Biết chỗ giấu hộp gỗ, chỉ có hai người. Ngoại trừ tôi, còn có Dương Song Song. Bí mật này, tôi thậm chí không nói cho Ba Du Sinh.

Khi Ba Du Sinh gọi điện thoại tới, tôi vừa nhảy ra khỏi cửa xe điện ngầm, đi về hướng cổng Giang Y. Ông ấy đương nhiên là báo cáo công tác với tôi. Có đôi khi tôi hoài nghi có phải ông ấy chưa bao giờ dùng đến cuối tuần —— Dường như đội trưởng cảnh sát hình sự của một thành phố lớn như Giang Kinh chắc chắn không có nghỉ phép là đương nhiên.

"Bức vẽ Hoắc Tiểu Ngọc lâm chung kia..." Ba Du Sinh khẽ thở dài.

"Không phải trong viện bảo tàng ở Áo sao?" Nhắc tới bức họa kia, tôi liền nghĩ tới cảnh thê lương của Hoắc Tiểu Ngọc, lại nghĩ tới nàng chuyển hóa bi ai thành khủng bố trắng treo trên đỉnh đầu tôi, vì vậy có chút phẫn nộ. Trương Sinh trong kho số liệu hình ảnh sau khi phát hiện 'Bức vẽ Hoắc Tiểu Ngọc lâm chung', lập tức có thể đọc được hình vẽ là đồ cất giữ của viện bảo tàng mỹ thuật quốc gia Áo. Ba Du Sinh suy đoán, bức họa này tám chín phần mười là năm đó liên minh tám nước đến Bắc Kinh cướp bóc đã cuốn nó đến Áo. Ông lập tức cho biết sẽ liên lạc phía nước Áo, định vị bức họa này. Tôi còn chưa rõ tại sao Ba Du Sinh cảm thấy hứng thú với bức họa Hoắc Tiểu Ngọc kia. Biết người biết ta đương nhiên quan trọng, nhưng Hoắc Tiểu Ngọc là quỷ nghìn năm trước, sống tại một thế giới hoàn toàn khác biệt, cho dù đời này có một bức vẽ về nàng, thì có ý nghĩa gì với phá án?

"Bức vẽ kia, vừa mới bị trộm rồi." Ba Du Sinh bình thản nói ra.

"Hả?" Phản ứng của tôi không tính là bình thản được, "Đây... Nhất định không phải trùng hợp!"

Ba Du Sinh nói: "Cô thật sự có chút suy luận phá án đấy. Tôi cũng có loại cảm giác này, không phải trùng hợp. Đoán xem có cùng ngày bị trộm không?"

"Việc này quá khó đó, một năm có hơn ba trăm ngày mà!"

"Tôi đã nói rồi, vừa mới, cô đoán tháng trước đi!"

Ông ta đang chơi trò gì đó! Tôi bực mình nói: "Tháng sáu?" Đồng thời, trước mắt tôi xẹt qua mộ bia của Lục Sắc và Cố Chí Hào.

Lục Sắc chi mộ, sinh năm 1993, mất ngày 13 tháng 07 năm 2010.

Cố Chí Hào chi mộ, sinh năm 1991, mất ngày 21 tháng 08 năm 2010.

"Coi như cô đã gần đoán được rồi. Đoán lại xem, ngày nào?" Không ngờ ông ta còn có tâm tư này?! Có lẽ ông ta biết tôi thích nghe khen. Ôi, Phi Phi, thông minh lắm!

Tôi biết đã rất gần với chân tướng rồi: "16... 16 Tháng 6!" Chờ ông ấy nói: "Thông minh lắm."

"Sai." Đây là một chữ ông ấy chân chính nói ra.

"Trò chơi này hình như khá nhàm." Tôi thì thầm.

"Kỳ thật sai không nhiều lắm, thời gian địa phương xảy ra vụ án là khuya 15 tháng 06, đã là rạng sáng 16 tháng 06 giờ Bắc Kinh. Coi như không khác cô đoán mấy. Tại sao đoán như vậy?"

"Còn phải hỏi sao? Tất cả người chết... Chủ nhân của tất cả mộ bia đều sinh ngày 16 tháng 06; Người chết đầu tiên vào tháng 07, người chết cuối cùng, chính là bổn cô nương, chết vào 16 tháng 06; Nếu bức vẽ kia có liên quan đến chuỗi án mạng này dự kiến, vào 16 tháng 06 nó từ trong viện bảo tàng thủ vệ nghiêm ngặt 'Thu được tự do', chẳng lẽ không phải rất có ý nghĩa tượng trưng sao?" Con người tôi quả là thích được khen, sau một lúc được Ba Du Sinh "khen ngầm", đem nửa lộ dấm chua vẩy tới tận trời.

"Xem ra suy nghĩ của cô với vụ án này, còn hơn tôi tưởng tượng nhiều lắm." Ông ta nhìn qua không phải người hay nói nhảm rốt cuộc cũng nói một câu nhảm, vụ án này cùng mạng nhỏ tươi đẹp của tôi một mất một còn, tôi không suy nghĩ, ông trời cũng phải bật cười.

"Nhưng tôi vẫn không rõ, một bức vẽ... Một bức vẽ mặt phẳng, sẽ có liên hệ gì với Hoắc Tiểu Ngọc gϊếŧ người ở Âm Dương giới? Chẳng lẽ cô ta cần dùng bức họa này làm vật dẫn, mới có thể có ma lực? Nếu nói vậy, bức vẽ này chắc chắn đã 'hải quy' rồi? Ngay Giang Kinh?"

Ba Du Sinh nói: "Mấy cấu hỏi này hỏi rất hay! (Đương nhiên, đây là vấn đề Âu Dương Phi tôi hỏi ra mà!) nói thật, tôi cũng không có đáp án, nhưng cảm giác rằng nhiệm vụ cấp bách hiện nay, là phải tìm được tung tích của bức vẽ kia."