“Tớ sẽ không từ bỏ.” Lư Mạn mím môi gật đầu, sau đó xoay người biến mất ở hành lang.
Không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, Phó Chỉ An chống tay lên lan can, nhìn về phương xa. Trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo của Trì Dụ, cậu cụp mắt xuống cười mỉm.
Xin lỗi nhé Trì Dụ, thùng phân tiếp theo tôi vẫn sẽ đổ lên đầu cậu.
Trì Dụ mở cửa phòng ngủ, trong phòng tối không nhìn thấy gì. Trong căn phòng lớn chỉ có một tấm nệm, túi đồ ăn nhẹ và truyện tranh nằm rải rác khắp sàn. Rèm cửa nặng nề không biết đã bao lâu chưa được mở ra, Trì Dụ ném cặp sách xuống đất, đá túi đồ ăn vặt xuống, rồi quăng mình lên giường rồi dùng chăn che đầu và chìm vào giấc ngủ.
Nằm một lúc lâu, Trì Dụ trằn trọc trằn trọc không ngủ được, cậu cầm điện thoại lên tìm thấy bài đăng trên diễn đàn liền nghiến răng khó chịu. Cậu cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, kéo xuống phía dưới thì thấy một bức tranh vẽ bằng tay, không biết ai đã vẽ bức tranh Trì Dụ và Phó Chỉ An theo tưởng tượng. Thiếu niên tóc đen, mái tóc mỏng che đi gần hết ánh mắt đang âu yếm mỉm cười nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt..
"Chết tiệt! Phó Chỉ An làm gì đẹp trai thế" Nói xong Trì Dụ sửng sốt, đột nhiên cảm thấy điện thoại trong tay có chút nóng, liền ném điện thoại xuống đất lật người lại rồi lại nằm xuống giường.
Nhưng dù cậu có lật người thế nào đi nữa thì hình ảnh Phó Chỉ An vẫn giống như một con ma tà ác lảng vảng trước mặt cậu. Trì Dụ phiền não mở chăn đi ra phòng khách lấy trong tủ lạnh ra một lon bia rồi ngồi xuống sàn ngửa cổ uống một lần hết nửa chai.
"Phó Chỉ An , cậu tốt nhất cầu nguyện tôi không nhìn thấy cậu."
Trì Dụ tắt chuông báo thức lần thứ sáu, cuối cùng mới chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn đồng hồ báo thức nằm trên sàn nhà
Xem ra hôm nay sớm hơn hôm qua, muộn nhất là trễ học nửa tiếng.
Cậu xoa xoa tóc rồi đi đến bên cửa sổ, kéo rèm vải lanh nặng nề ra, ngạc nhiên là không có ánh nắng chói chang. Những tầng mây đen che phủ mặt trời đang di chuyển, bầu trời thật đáng sợ.
Trì Dụ lại kéo rèm lại rồi đi vào phòng khách. Trên bàn ăn bữa sáng đã sẵn sàng với cháo nóng hổi trong bát sứ trắng còn đang bốc khói nhưng cậu không để tâm mà đi thẳng đến tủ lạnh lấy ra một chai nước đá và uống vài ngụm rồi đi vào phòng tắm.
Trì Dụ chậm rãi đi đến trường, phát hiện sân tập đặt đầy bàn ghế. Các nam sinh đang kéo xe và đẩy ghế lên với vẻ mặt buồn rầu.
Hôm nay là ngày phân lại lớp, đồng nghĩa với việc các nữ thần và hoa khôi của trường có cơ hội được phân lại. Nhìn vẻ mặt của cậu bạn vừa rồi có thể biết rằng không những cậu ta không cùng lớp với hoa khôi của trường, mà đến chất lượng nữ sinh trong lớp cũng kém hơn trước. Trì Dụ đi đến bảng thông báo, ngẫu nhiên liếc nhìn danh sách lớp và thấy tên mình ở hàng đầu tiên của danh sách lớp 3.