Hầu hết hành lang đều có thể nghe thấy tiếng trò chuyện trong phòng học, Trì Dụ ngẩng đầu liếc nhìn biên lớp: Lớp 2, lớp 3.
Cậu đẩy cửa ra, trong lớp ồn ào đến mức học sinh bước vào sẽ không thu hút được nhiều sự chú ý. Mãi đến khi có người ngồi ở hàng sau hét lên: “Trời ơi…”
Như có ai đó ấn nút tắt tiếng, mọi người trong lớp mới quay đầu lại nhìn cậu. Trì Dụ mím môi, thấy hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ vẫn còn trống liền đi tới đó. Mới đi được nửa đường thì chợt cảm thấy có chút khó chịu, quay người lại nhìn thì thấy một nam sinh mặc áo len trắng ở hàng thứ hai đang cúi đầu viết gì đó.
"Mẹ kiếp cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy!" Trì Dụ tức giận kéo mạnh cổ áo mình, lửa trong đầu bắt đầu bốc lên. Nam sinh đang cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt khó chịu của cậu.
“Làm bài tập.” Phó Chỉ An nói xong thì tiếp tục viết lên giấy.
Trì Dụ hôm nay đã hiểu ý nghĩa của chuyện xấu đến thành từng cặp. Cậu nhìn Phó Chỉ An đang ngồi bên cạnh và ước gì có thể đưa tay ra bóp cổ cậu ta cho đến chết.
Nửa giờ trước, giáo viên chủ nhiệm Lâm Tĩnh liếc nhìn các học sinh đang ngồi ngay ngắn nói: “Tôi là Lâm Tĩnh, giáo viênchủ nhiệm năm thứ hai trung học của các em. Tôi rất vui khi được cùng các em trải qua hai năm học tiếp theo.”. Ánh mắt côliếc nhìn Phó Chỉ An người đang ngồi ở hàng thứ ba, cậu ấy rất cao khiến nữ sinh ngồi phía sau phải cố gắng ngẩng cổ lên lắng nghe.
" Phó Chỉ An em bị cận thị sao?" Lâm Tĩnh đột nhiên hỏi.
"Em không bị cận thị."
"Vậy em đổi chỗ với bạn cùng lớp phía sau nhé"
Kết quả là Phó Chỉ An chuyển đến hàng thứ tư, nhưng cậu giống như một tượng đài bằng đá khổng lồ, ngồi trước ai thì người đó không thấy gì trên bảng. Phó Chỉ An bị lùi dần từng hàng, cuối cùng đứng trước bàn của Trì Dụ, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Cậu dám ngồi xuống đây thử xem.” Trì Dụ khóe miệng giật giật nhìn Phó Chỉ An trước mặt đang xách cặp sách, vẻ mặt trịch thượng nhìn cậu ta.
Phó Chỉ An thậm chí không thèm nhìn Trì Dụ đang cười toe toét bên cạnh chỉ lẳng lặng ngồi xuống, sắp xếp mọi thứ theo thứ tự rồi quay đầu lại nhếch môi với Trì Dụ.
“Được thôi.” Phó Chỉ An nhướng lông mày, khóe miệng cong lên nhìn Trì Dụ.
“Tôi sẽ thử xem.”
Trong suốt tiết học toán Trì Dụ không ngừng nói chuyện. Hoặc là lẩm bẩm chửi Phó Chỉ An sắp bị hói, hoặc là đẩy khuỷu tay cậu ta ra và nói rằng đã vượt ranh giới cho đến khi một cục phấn đập mạnh vào bàn cậu ta.
"Trì Dụ! Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy!" Lâm Tĩnh tỏ vẻ khó chịu. Cô vừa bước vào lớp đã nhìn nhìn thấy khuôn mặt khó ưa của Trì Dụ là đã thấy não nề.Tất cả giáo viên chủ nhiệm đều cầu nguyện sẽ không phải phụ trách lớp có Trì Dụ sau khi chia lại lớp. Là giáo viên năm đầu trung học của Trì Dụ, Lâm Tĩnh nghĩ rằng cô sẽ không xui xẻo đến mức Trì Dụ sẽ được phân vào lớp của cô lần nữa.
Sau một tiết học thôi mà Lâm Tĩnh đã kiệt sức. Cô không thể rời mắt khỏi Trì Dụ, cô đứng trên bục nói chuyện năm mươi phút thì phía dưới Trì Dụ cũng nói chuyện năm mươi phút. Trong khi Phó Chỉ An ngồi bên cạnh vẫn bất dường như bất động sau cả tiết học.