Trúc Mã Ngọt Như Mật

Chương 6: Bạn cùng bàn

Cuối cùng buổi học cũng kết thúc, khi Lâm Tĩnh vừa bước ra khỏi lớp thì Trì Dụ đã giật cuốn sách toán trước mặt Phó Chỉ An: "Mẹ kiếp cậu bị bệnh à, sao chọn khoa tư nhiên làm gì!"

Phó Chỉ An nhìn Trì Dụ với vẻ mặt gắt gỏng: “Thử thách bản thân.”

“Cậu lại muốn chết đúng không.”

“Cũng không tệ.” Phó Chỉ An ngẩng đầu lên và liếc nhìn Trì Dụ. Trên trán cậu ta vẫn còn “thành quả” của lần đánh nhau gần đây. Phó Chỉ An lấy cuốn bài tập vật lý trong đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Tôi vẫn sống đấy thôi, chắc chắn không chết nổi.”

Trì Dụ đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, động tác mạnh khiến sách của cậu từ trong cặp rơi xuống đất, nhưng cậu chẳng để tâm nhặt lên. Câu dơ nắm đấm lên khua qua khua lại nhưng nghĩ kỹ thì da thịt của Phó Chỉ An mỏng manh đến mức nếu chạm vào sẽ chuyển bầm tím trong vài ngày, nên nếu đấm mà cậu ta xảy ra chuyện gì, nhỡ cậu lại phải chăm sóc cậu ta cả đời thì sao?

Trì Dụ suy nghĩ một chút, cầm phấn trên bàn vạch một đường giữa hai người.

"Mẹ kiếp, cậu tránh xa tôi ra, không có chuyện gì thì đừng có quay qua để tôi thấy được cái mặt thối của cậu!". Cậu chỉ vào vạch trên bàn nhướng mày giận dữ nói: "Nếu tay chân cậu dám vượt quá vạch này, tôi sẽ chặt cho chó ăn."

Phó Chỉ An nhìn xuống tập vở bài tập nằm rải rác trên mặt đất, cả mấy chiếc phong bì màu hồng bên trong đặc biệt nổi bật. Cậu liếc nhìn rồi nói với Trì Dụ : “Thư tình của cậu rơi trên sànrồi kìa.” Cậu dừng lại rồi nói tiếp: “Cậu thích sưu tập tem à?”

Trì Dụ liếc nhìn và nhanh chóng nhặt lên, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nửa cười nửa không của Phó Chỉ An: “Liên quan gì đến cậu.”

Mỗi tiết học về sau ánh mắt Trì Dụ chưa bao nhìn lê bảng đen mà chỉ để mắt tới khuỷu tay của Phó Chỉ An, sợ rằng cậu ta sẽ vượt quá ranh giới. Ngay khi Phó Chỉ An vượt qua ranh giới một chút, Trì Dụ sẽ ngay lập tức tỏ ra sẵn sàng chiến đấu.

Viên Cương không chịu được vẻ lén lén lút lút của Trì Dụ ở hàng ghế cuối nên ho khan hai tiếng, hét lớn: “Trì Dụ.”

Trì Dụ chỉ nhìn khuỷu tay Phó Chỉ An nên căn bản không để ý đến việc những người khác trong lớp đang đổ dồn vào cậu. Phó Chỉ An quay đầu qua nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Trì Dụ: "Ai cho cậu quay mặt qua đây, mau quay về cho tôi?"

Trì Dụ “ Mau đứng lên cho tôi"

Viên Cương hung dữ nói, thậm chí đập bàn khiến mọi người trong lớp đều hoảng hốt, chỉ có Trì Dụ không chút biểu cảm mím môi, từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Viên Cương vuốt mái tóc hói của mình, điều chỉnh tâm trạng trước khi nói: "Cậu đang làm cái gì ở đó?"

“ Nghe giảng." Trì Dụ nói mà không cần suy nghĩ, khiến vẻ mặt Viên Cương ngày càng tệ hơn.

"Được rồi, vậy cậu nói cho tôi biết tôi vừa nói gì."