Trì Dụ đang định nói nhảm, nhưng Phó Chỉ An đang ngồi cạnh đột nhiên lật cuốn sách sang trang thứ năm rồi dùng bút chỉ vào đoạn đầu tiên.
Cậu rõ ràng biết Phó Chỉ An chả có ý tốt đẹp gì, nhưng như bị ai đấm vào đầu mình nên say mê đọc đoạn đầu tiên: “Tục ngữ có câu, biết là biết, không biết là không biết.. ." Cậu vừa đọc đoạn đầu tiên liền cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu thì thấy Viên Cương khuôn mặt đỏ bừng tức giận.
"Cậu mau ra ngoài hành lang đứng cho tôi!" Viên Cương tức giận.
Trước khi bước ra ngoài, cậu liếc nhìn Phó Chỉ An, người đang ngồi trên ghế với vẻ mặt không biểu cảm.
"Coi như cậu giỏi."
Sau khi Phó Chỉ An trả lời xong câu hỏi và đặt bút xuống, cậu ngẩng đầu lên và thấy Trì Dụ đang nhìn mình từ ngoài cửa sổ. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Phó Chỉ An, Trì Dụ giơ cao ngón tay giữa lên vì sợ Phó Chỉ An không nhìn thấy mình. Nghĩ đến Phó Chỉ An ngồi trong lớp không có cách nào đánh trả chắc chắn cậu ta sẽ rất tức giận. Nghĩ đến điều đó Trì Dụ thấy vui vẻ và cười toe toét, khoe hàm răng trắng bóng, trông như một kẻ ác.
"Bụp." Bỗng có người dùng sách đập mạnh vào đầu cậu, Trì Dụ hé miệng chửi: "Mẹ kiếp..."
Lâm Tĩnh vốn dĩ nghe thấy lời chửi thề của Trì Dụ bực mình vì không thể lôi cậu xuống đất.
“Cậu giơ ngón giữa cho ai xem?”
“Không ai cả.”
Lâm Tĩnh bước hai bước đã đứng trước mặt cậu, cô ngẩng đầu nhìn thân hình tuyệt mỹ của Trì Dụ, làm tiêu tan đi phân nửa sự bực bội. Cô thở dài nói: “Trì Dụ hiện tại cậu đang học năm thứ hai trung học, tuy các môn xã hội kém hơn một chút nhưng các mộ khoa học lại rất giỏi. Con trai năm thứ 2 trung học tập trung cố gắng cũng không muộn.”
Trì Dụ một chữ cũng nghe không vào, cậu chỉ có thể nhìn thấy trong phòng học Phó Chỉ An xoay người và đang giơ ngón giữa chế nhạo cậu.
Chuông tan học vừa vang lên, Phó Chỉ An liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chưa kịp bước ra cửa sau đã bị Trì Dụ dùng cánh tay chặn lại. Cậu ta nhướng mày, cong môi: "Định chạy trốn sao?"
Phó Chỉ An nhìn thấy hành lang người tụ tập càng ngày càng nhiều, cậu đặt tay lên vai Trì Dụ , cúi người gần cổ cậu ta nhẹ giọng nói: “Tôi không phải là đang đi tìm cậu sao.”
Trì Dụ cảm nhận được cổ mình nóng bừng, ghê tởm lùi về sau một bước: “Mẹ kiếp cậu sát gần tôi thế làm gì, đồ thần kinh. "
“Bây giờ đang có rất nhiều người, Cậu mau chóng giải thích rõ ràng cho ông đây”
Trong hành lang mọi người đều nín thở, không dám lớn tiếng vì sợ ảnh hưởng đến hai người.
Phó Chỉ An nhìn khuôn thanh tú của Trì Dụ mỉm cười, đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài chớp chớp vài cái rồi ngẩng đầu nhẹ giọng nói với các học sinh khác: “Không phải như mọi người nghĩ đâu.”