Trúc Mã Ngọt Như Mật

Chương 7: Đơn phương

Ánh mắt cậu lại nhìn Trì Dụ nói: “Tôi đơn phương thích cậu ấy.” Trì Dụ nhanh chóng tiến về trước đưa tay ra nắm lấy cổ áo Phó Chỉ An, nhìn chằm chằm cậu ta và nói: "Đầu với đít cậu lại bị đặt nhầm chỗ à”

"Không phải tôi đang giúp cậu giải thích sao, cậu không cần làm gay, tôi tự làm." Phó Chỉ An hạ thấp giọng nói thì thầm vào tai Trì Dụ. Khi nhìn thấy gân xanh nổi lên ở cổ của Trì Dụ, Phó Chỉ An thực sự cảm thấy vui mừng vì đã thành công chọc cho cậu ta tức điên.

Nhìn thấy người xung quanh ngày càng nhiều, Trì Dụ buông tay đi về phía cầu thang mà không quay đầu lại.

Những người tụ tập ở hành lang dần dần giải tán khi nhìn thấy Trì Dụ biến mất ở cầu thang, trong khi Phó Chỉ An đứng đó rất lâu không nhúc nhích. Cậu nhíu mày nhìn bàn tay vừa đặt lên vai Trì Dụ , một bờ vai gầy gò giống như hồi còn nhỏ.

Tất cả các giáo viên đã đến phòng giáo dục của thành phố để họp, vì vậy giờ là buổi hoạt động tự do yêu thích của học sinh trong trường. Trì Dụ ngồi trong góc nhà thi đấu chửi bới, học sinh ra vào đều muốn tránh xa cậu mười mét. Cậu giống như một quả bom hẹn giờ, bắt được ai cũng nổ tung. Trì Dụ khó chịuxoa xoa tóc nghĩ chậu phân mà Phó Chỉ An đổ đúng là chuẩn hơn cả những cú ném bóng rổ của cậu ta. Tự mình hôi hám chưa đủ mà còn phải kéo người hôi theo.

"Trì Dụ, lát nữa đấu bóng với lớp 5 cậu cũng tham giá nhé." Vương Tiêu nhìn cậu bạn mặt tối sầm trước mặt, vốn dĩ cậu không muốn tìm Trì Dụ vì tên này tính tình không tốt cũng không tuân theo quy củ gì cả. Nhưng sau khi lựa chọn thì tất cả những người cao trên 1m8 chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cậu nhìn Trì Dụ mặt không biểu cảm, im lặng lùi lại một bước.

Vương Tiêu ta hôm nay có lẽ sẽ hy sinh mạng sống vì sự nghiệp bóng rổ.

Trì Dụ liếc nhìn tên béo trước mặt, khuôn mặt còn lớn hơn bát cơm trong căng tin của trường lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Xem đã”.

Không từ chối thì chắc là đông ý rồi. Vương Tiêu đếm trên đầu ngón tay, hiện tại có Trì Dụ và Ngụy Tiểu Cường, cộng thêm mình và Vương Bác... Xem ra vẫn còn thiếu một người. Cậu liếc nhìn những quả dưa cong queo còn sót lại trong lớp rồi thở dài, nhưng đột nhiên cậu nhìn thấy Phó Chỉ An đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng ở cửa.

Vương Tiêu chạy tới chỗ Phó Chỉ An cười nói: "Suýt nữa tôi đã quên mất cậu, trận đấu bóng rổ này cậu tham gia đi.” Tuy chưa bao giờ xem Phó Chỉ An thi đấu nhưng nhìn đôi chân dài của cậu ấy thì chắc chắn không thể kém được.

Phó Chỉ An im lặng gật đầu đi theo Vương Tiêu đến giữa phòng tập thể dục và bắt gặp ánh mắt giận dữ của Trì Dụ

"Mẹ kiếp cậu còn giám đứng trước mặt tôi?" Trì Dụ đột nhiên nói, Vương Tiêu quay người liếc nhìn Phó Chỉ An và nhớ tới vụ bê bối lan truyền trong trường mấy ngày trước, cậu ta không thích người đồng tính lắm nhưng vẫn nói: "Chúng ta còn thiếu người, tớ nghĩ Phó Chỉ An cũng được."

Trì Dụ chậm rãi đến gần Phó Chỉ An, đưa tay ra nắm lấy cổ tay thon dài và trắng trẻo của Phó Chỉ An rồi nâng lên chế nhạo. Lòng bàn tay của Trì Dụ nóng đến đáng sợ khiến thân thể Phó Chí Ngọc có chút đơ lại.

"Anh chàng chân tay gầy guộc này cũng chơi bóng cơ à? Đừng đùa tôi chứ.