Trúc Mã Ngọt Như Mật

Chương 7.1: Bạn cùng bàn

Vừa nói xong cậu ta lập tức buông tay ra đút hai tay vào túi quần, quay người đi về phía cửa sân vận động. Dù Vương Tiêu có hét thế nào đi chăng nữa thì Trì Dụ vẫn thờ ơ bước đi.

"Nói đi là đi sao, mẹ kiếp!" Vương Tiêu lo lắng quay người lại thì phát hiện sắc mặt Phó Chỉ An có chút ngơ ngác, cánh tay bị Trì Dụ nắm vẫn còn dơ lơ lửng trên không. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Vương Hiểu, Phó Chỉ An cười ngượng ngùng lắc lắc cánh tay nhẹ giọng nói: “Tay tôi hơi tê.”

Vương Tiêu chỉ lo lắng chứ không để ý nhiều đến hành vi kỳ lạ của Phó Chỉ An. Cậu lại liếc nhìn quanh phòng tập và nhìn thấy người thanh niên đang đập bóng trong góc.

"Này, có muốn đánh bóng rổ không?" Vương Tiêu vòng tay ôm lấy bờ vai gầy gò của Lâm Xuyên, Lâm Xuyên nuốt nước miếng, nhìn Vương Hiểu cường tráng trước mặt lắp bắp nói: "Tớkhông biết chơi bóng rổ, tớ chỉ ở đây đập vài cái cho vui thôi..."

"Không sao miến là đập trúng bóng là được.”

Vậy là ba lớp bọn họ đã tạo thành một đội bóng rổ có chiều cao trung bình 175cm. Một chủ công chân đau vài ngày trước, một hậu công chỉ dẫn nổi bóng 2 nhịp, một trung phong bị cận thị và quên đeo kính áp tròng, và một hậu công không biết trình độ ra sao.

Nhìn đội hình này Vương Tiêu có chút ngao ngán, có vẻ như sự nghiệp bóng rổ của Vương Tiêu đã sắp kết thúc vào năm ở lớp 3 năm thứ 2 trung học. Cho đến phút thứ mười của trận đấu, Phó Chỉ An đã thực hiện hai cú bật nhảy liên tiếp và một cú ba điểm từ ngoài vạch vôi.

"Mẹ kiếp, Phó Chỉ An cú ba điểm của cậu chuẩn đấy!" Vương Tiêu vỗ nhẹ vào lưng cậu ta. Phó Chỉ An mỉm cười và không nói gì.

Chàng trai cao lớn bước đến gần bọn họ, nhìn Phó Chỉ Anmỉm cười nói: "Người anh em, bóng rổ chơi cũng được đấy"

Vừa quay người lại, chàng trai da ngăm lạnh lùng ra hiệu cho đội đối phương: “Tôi sẽ lo người ném rổ 3 điểm”

Chương 5: Cậu chê tôi xấu

Tiếng hoan hô trong nhà thi đấu càng ngày càng nhỏ, các nữ sinh ngồi trên khán đài vốn dĩ tươi cười như hoa, bây giờ đều ngậm miệng không nói gì. Trò chơi bóng rổ này càng ngày càng kỳ quái, Phó Chỉ An người vừa mới vào sân đã ném rổ ghi 3 điểm nhưng đến giữa hiệp vẫn chưa ghi thêm được điểm nào. Những người theo kèm cậu thay đổi hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng người đứng trước mặt cậu chính là Lý Chí Nghị, người cao hơn cậu gần nửa cái đầu.

Bóng được chuyền cho Phó Chỉ An, Lý Chí Nghị vững vàng đứng trước mặt cậu, sự chênh lệch về chiều cao khiến cậucó cảm giác áp bức quá mức. Phó Chỉ An đang rê bóng thì bất ngờ né sang một bên của Lý Trí Nghị và nhảy mạnh để hoàn thành cú nhảy. Lý Chí Nghị không ngăn cản mà trực tiếp dùng thân thể để va vào người Phó Chỉ An khi chưa tiếp đất.

Phó Chỉ An ngã xuống đất với một âm thanh lớn, cơn đau dữ dội ở vai và đầu gối khiến cậu choáng váng, nằm nghiêng trên sàn và thở hổn hển.

Lý Chí Nghị bị thẻ đỏ và rời khỏi sân, cậu ta cười toe toét nhìn Phó Chỉ An: "Xin lỗi cậu bạn, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."

Vương Tiêu nhìn Phó Chỉ An đang nằm trên sàn với khuôn mặt tái nhợt, và đột nhiên đã trở nên giận dữ. Cậu ta tiến lên vài bước đè Lý Chí Nghị xuống, khuôn mặt mập mạp vốn khiến người ta khó chịu giờ trông nam tính hơn một chút.

"Cậu cố tình làm vậy phải không, Lý Chí Nghị?" Vương Tiêu không phải là người dễ bắt nạt, cậu từng là một người độc đoán trong lớp và làm nhiều chuyện xấu, bây giờ bị người khác chơi xấu ảnh hưởng đến lợi ích không vì Phó Chỉ An thì cũng phải vì bản thân mà ra mặt.