Hai người luôn cúi đầu nhìn nhau, cũng chưa từng chào hỏi. Buổi sáng Trì Dụ dậy sớm hai mươi phút đi bộ đến trường, hai mươi phút sau Phó Chỉ An lại bắt xe buýt đến trường để tránh nhau càng xa càng tốt.
Nhưng dù vậy, hai người vẫn vào cùng một trường hai và hiện tại đang học chung trường cấp ba. Tưởng rằng có thể tránh xa nhau cho đến khi vào mộ, nhưng Phó Chỉ An lại chỉ tay vào Trì Dụ đang ngủ trưa dưới gốc cây trong vườn hoa của trường khiến mọi rắc rối bắt đầu.
Tình huống hiện tại hai người đứng ở cửa kho nhìn nhau là điều mà Trì Dụ và Phó Chỉ An chưa bao giờ tưởng tượng được.
Trì Dụ tức giận khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Chỉ An, cậu đưa tay ấn vào thái dương: "Cậu định làm cái quái gì vậy?"
"Chả làm gì cả. dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi." Phó Chỉ An ngẩng đầu đối mặt với cậu ta, mỉm cười chậm rãi nói: “Nếu như cậu cảm thấy ở cùng với tôi rất khó chịu thì tôi cũng có thể nghĩ cách.” “
“Mẹ kiếp, cậu mau giải quyết cho tôi.” Trì Dụ nói xong liền xoay người rời đi, đi được mấy bước liền nghe thấy Phó Chỉ An cười nhạt nói: “Cậu đang cầu xin tôi.”
Nhiều năm như vậy, vẫn không biết sống chết.
Trì Dụ đi tới gần cậu ta mấy bước, giơ nắm đấm lên vung vào đầu cậu ta khiến Phó Chỉ An hơi quay đầu lại, nắm đấm đập vào bức tường cách đầu hắn cậu vài cm.
“Trành cũng nhanh đấy.”
Nếu Trì Dụ là một tên côn đồ ngoài mặt, thì Phó Chỉ An là một con cáo mang vẻ ngoài lạnh lùng. Trước mặt giáo viên và các bạn, dường như cậu luôn rất ít nói nhưng mỗi khi gặp Trì Dụ thì bản chất thật mới lộ ra.
Trì Dụ rút tay lại chế nhạo cậu rồi xoay người chậm rãi đi xuống cầu thang, vừa đi vừa nói: “Cậu thích làm gì thì làm, không liên quan đến ông đây.”
Tuy rằng trong bài viết không đề cập đích danh ai, nhưng ai có đầu óc thì đều biết rằng bài đăng này nói về cuộc sống sinh viên nhàm chán của Trì Dụ và Phó Chỉ An.
Trì Dụ sắc mặt u ám bước vào lớp, các bạn cùng lớp đang học đều quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cậu, ước gì lúc này có thể dơ điện thoại vào mặt cậu và quay.
“Các người đều muốn chết phải không?”
Trì Dụ cau mày quay về chỗ ngồi, nhìn thấy trên bàn chất một chồng đề .Trì Dụ càng nghĩ càng thấy khó chịu nên đành nhét hết đề vào ngăn bàn, trùm đầu rồi ngủ.
Chuông tan học vang lên, Phó Chỉ An thu dọn cặp sách và ngồi vào chỗ, đợi khi nhìn thấy cô gái phía sau xách cặp đi ra ngoài cậu mới nói: “ Lư Mạn đợi một chút”.
Lư Mạn đã theo đuổi Phó Chỉ An lâu như vậy và đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện với cô.
“Tôi muốn giải thích một chút…”
Phó Chỉ An chưa kịp nói hết câu, Lư Mạn đột nhiên duỗi tay ra và ra hiệu dừng lại.
“Tớ biết cậu không thích tớ vì tớ không xinh, nhưng cậu không cần phải nói mình là gay để đối phó với tớ.” Lư Mạn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Chỉ An, trong lòng chợt hiểu rằng cậu ta chỉ đang dùng Trì Dụ làm lá chắn. Đồng tính luyến ái cái gì, thích đàn ông cái gì, đều làm biện hộ.!