Câu chuyện rất đơn giản là ngày đầu tiên Lư Mạn theo đuổi Phó Chỉ An đã mở một nick để ghi lại mỗi ngày cô theo đuổi Phó Chỉ An như thế nào và sau đó cậu ấy đã từ chối cô ra sao. Vốn dĩ chỉ có vài câu trả lời rải rác, ho đến khi Lư Mạn cập nhật một viết cách đây hai tiếng chỉ với vài câu: Hôm nay tôi lại bịcậu ấy từ chối, nhưng tôi không buồn vì hôm nay là ngày trường chúng ta mất đi hai nam thần.
Ngữ văn của Phó Chỉ An không tệ, cậu có thể nhận ra từng từ trong câu này một cách rõ ràng.
Ngay trước khi tâm trí kịp bình tĩnh lại, cánh cửa sau bị đá tung ra một tiếng rầm. Nam sinh cao lớn một tay giữ cửa với đôi mắt đầy tức giận, hướng ánh mắt u ám nhìn quanh phòng học, khi nhìn thấy nam sinh ở bàn cuối cùng bên cửa sổ, khóe môi liền cười nhếch lên.
"Cậu, ra đây."
Tin đồn còn lan truyền nhanh hơn virus, trong nháy mắt hầu như trong trường mọi người đều biết chuyện này. Trì Dụ và Phó Chỉ An lần lượt đi ra hành lang, các bạn học tiếc nuối vì không thể lấy điện thoại để quay hai người họ.Năm đầu trung học tưởng rằng hai nam thần đã bỏ lỡ cơ hội cùng khung hình nhưng nay lại cùng khung hình trong trường hợp này.
Cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt của mọi người phía sau, Trì Dụ dựa vào cửa kho chứa, khó chịu kéo cổ áo.
"Phó Chỉ An , cậu lại làm cái trò gì vậy?"
"Tùy tiện tìm cớ từ chối một bạn nữ thôi."
"Vây sao lại đi đổ nước phân lên hết người tôi!" Sắc mặt Trì Dụ càng ngày càng tối sầm, âm thanh nghiến răng nghiến lợi có thể nghe rõ.
Phó Chỉ An liếc nhìn cậu khoanh tay bình tĩnh nói: “Là cậu tự giẫm chân vào thùng phân đấy chứ.”
Trì Dụ và Phó Chỉ An khi học tiểu học đã ở đối diện nhà nhau, bố mẹ cũng đều quen biết nhau. Bố của Phó Chỉ An là một cảnh sát hình sự, không lâu sau khi Phó Chỉ An được sinh ra thì ông bắt đầu than vãn. Cậu bé có đôi môi đỏvà làn da trắng bóc mọi người đều khen ngợi. Nhưng cậu lại không giống với mong muốn của Phó Kiến Quốc vì làm sao con trai của ông sinh ra lai trắng trẻo và hồng hào như thế? Không bắt buộc nó phải nam tính nhưng phải giống con trai chứ?
Ngược lại Trì Dụ từ nhỏ đã nổi tiếng cả khu vì tối nào cũng mẹ cậu kêu gào gọi tên cậu đến khan giọng để gọi cậu về nhà. Khi Trì Dụ và Phó Chỉ An trở thành hàng xóm, Phó Kiến Quốc nhìn Trì Dụ kiểu gì cũng thấy cậu vô cùng vừa mắt.
Trì Dụ nghe Ôn Hoa mỗi ngày đều nói Phó Chỉ An tốt thế này, gỏi thế kia nghe đến mức không muốn ăn cơm. Trong khi tai Phó Chỉ An tê dại khi nghe bố mình suốt ngày luyên thuyên về Trì Dụ. Thế nên một ngày nọ, họ bắt đầu giả vờ không quen biết khi gặp nhau ở trường.
Phó Chỉ An: Tên mặt thối mà giả vờ người trong giang hồ.
Trì Dụ: Tên nhóc mặt đơ mà giả vờ gì trưởng thành.