Chuông vào học vang lên đúng giờ nhưng Lư Mạn không thể bước nổi. Tình yêu của cô còn chưa kịp bắt đầu đã bị bóp chết một cách tàn nhẫn. Nghĩ kỹ lại thì Phó Chỉ An thậm chí còn không các thích nữ sinh xinh đẹp trong trường, làm sao có thể yêu cô được. Chuyện tình giữa các nam thần, nữ thần của trườngvà những người bình thường chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết.
Cách đó không xa vang lên tiếng xào xạc, cô gái đang co ro dưới gốc cây từ từ duỗi thẳng chân, chính là đôi chân dài và thẳng mà Lư Mạn đã tưởng tượng.
Nhưng có vẻ hơi dài nhỉ?
Bộ quần áo che đầu đột nhiên bị kéo xuống lộ ra một đôi mắt sáng trong suốt cùng với mái tóc đen mượt, theo sau là sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng.
"Mẹ kiếp, lại ngủ quên mất." Người dưới gốc cây chậm rãi đứng thẳng dậy, tựa hồ nhận thức được ánh mắt của cô nên đột nhiên quay đầu trừng mắt nhướng mày nói với giọng trịch thượng: "Nhìn cái khỉ gì mà nhìn." Nhìn Lư Mạn vẻ mặt đờ đẫn đứng đó, cậu ta nhặt quần áo trên mặt đất vắt lên vai, ngáp một cái rồi đi về phía giảng đường.
Lư Mạn cảm giác được mình đang gặp ảo giác, cô dùng sức véo cánh tay mình nhưng xem không ra không vậy.
Phó Chỉ An nghĩ rằng cuộc sống của mình cuối cùng đã trở lại bình yên, nhưng khi tiết học đầu tiên kết thúc mọi người trong lớp bắt đầu tụ tập lại thì thầm và thỉnh thoảng lén nhìn cậu thì cậu mới cảm thấy có gì đó không ổn. Phó Chỉ An lấy điện thoại di động ra lướt thử, cuối cùng nhìn thấy một bài đăng trên diễn đàn của trường với tiêu đề: Con đường dài theo đuổi nam thần của tôi sắp kết thúc rồi sao?
Phó Chỉ An sững người nhưng vẫn bình tĩnh giả vờ như khôngthấy gì và cúi đầu tiếp tục làm đề.
Trì Dụ nằm trên bàn vì tối qua chơi game đến nửa đêm. Cậu trốn buổi tập thể dục buổi sáng, chạy ra vườn hoa để nghỉ ngơi một lát nhưng khi quay lại lớp lại bị thầy chủ nhiệm bắt gặp và bị phạt đứng cả tiết khó khăn lắm mới thoát.
Nhưng tiếng ồn trong lớp thực sự khiến cậu đau đầu.
“Này, các người bớt ồn ào lại được không, mau câm mồm lại?” Trì Dụ khó chịu ngẩng đầu lên, hét lên với những bạn nữđang nhìn cậu cười nhạo. Trước kia mỗi khi Trì Dụ cất giọng tất cả mọi người đều muốn tránh xa hai mét, nhưng bây giờ vừa nói xong liền có mấy bạn nữ nhìn cậu cười rất kỳ quặc.
Lúc này Trì Dụ phát hiện không chỉ bọn họ, mà cả các bạn cùng lớp khác đều đang tụ tập bên chiếc điện thoại di động. Ngay cả lớp trưởng vốn thường chỉ tập trung vào việc học nay cũng hóng hớt vì sợ bỏ lỡ tin hót nào đó.
Trì Dụ đứng dậy cúi người xuống bàn lặng lẽ tựa đầu vào Lâm Xuyên ở bàn trên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong tay Lâm Xuyên. Chữ trên màn hình dày đặc, Trì Dụkhông có tâm trạng đọc từng chữ một mà chỉ quét qua vài dòng.
"Mẹ kiếp!" Trì Dụ bỗng nhiên hét lên khiến Lâm Xuyêngiật mình từ trên ghế nhảy dựng lên, điện thoại trong tay rơi xuống đất. Cậu quay lại bắt gặp đôi mắt sắp bốc cháy của Trì Dụ nên giơ hai tay lên trên đầu ngây thơ nói: "Không phải tớ viết, tớ cũng vừa mới thấy thôi!"