Cảm thấy có chút xấu hổ bím tóc của mình chưa đủ dài, Lư Mạntức giận buông hai tay xuống, cúi đầu không dám nhìn cậu.
Phó Chí An vốn đã không còn đếm được Lư Mạn đã tỏ tình với mình bao nhiêu lần nữa. Có rất nhiều cô gái đã tỏ tình với cậu, những người không chịu nổi sẽ viết thư tình hoặc những tờ giấy nhỏ, chỉ cần cậu không trả lời thì sẽ từ bỏ. Nếu tỏ tình trực tiếp chỉ cần cậu tùy tiện lấy một lý do cũng có thể dễ dàng từ chối.
Nhưng người trước mặt này.
Phó Chí An quay lại nhìn cô gái cúi đầu đứng trước mặt, lần đầu tiên cô tỏ tình thì cậu cũng không quá coi trọng mà thản nhiên nói rằng muốn học tập chăm chỉ và không yêu đương. Nhưng sau đó, Lư Mạn lại xuất hiện ở các phòng tự học ngồi tới ngồi lui trong tầm mắt của cậu, khiến cậu nổi da gà.
Sau đó Lư Mạn lại một lần nữa đích thân tỏ tình, lần này cậukhông muốn lãng phí thêm thời gian nên trực tiếp nói rằng Lư Mạn không phải mẫu người cậu thích khiến Lư Mạn ngày nào cũng khóc. Trong giờ học, cô ấy nhìn cậu với vẻ mặt buồn bã trong khi lấy khăn giấy lau nước mắt. Ngay cả hiệu trưởng cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn và đến nói chuyện với cậu sau giờ học.
Lần cuối cùng nhìn mái tóc ngắn ngang tai của Lư Mạn, Phó Chỉ An nghiêm túc nói với cô: Tôi thích những cô gái buộc tóc đuôi ngựa. Tưởng rằng với mái tóc của cô ấy thì phải mấy tháng mới mọc ra, nhưng ai ngờ chưa đầy một tháng sau, cô ấy đã buộc tóc cao đến gặp cậu.
Trong lòng Phó Chỉ An hiện lên một tia kính ngạc, Tôn Ngộ Không nhảy ra khỏi khe đá từng muốn từ bỏ việc đi Tây Phương lấy kinh, nhưng tinh thần không bao giờ bỏ cuộc của Lư Mạn thực sự rất hiếm.
"Nói một cách nghiêm túc, tóc của cậu bây giờ không thể được coi là tóc đuôi ngựa." Phó Chỉ An nói một cách vô cảm.
Lư Mạn chậm rãi ngẩng đầu cười với cậu: “Một ngày nào đó nó sẽ mọc thành tóc đuôi ngựa.”
Phó Chi Vũ khóe miệng giật giật, có chút bực bội đá sỏi trên mặt đất. Không thể phản bác lời nói của Lư Mạn, Phó Chỉ An ngẩng đầu thở dài, rồi đột nhiên liếc mắt nhìn thấy một "vật thể không xác định" dưới gốc cây cách đó không xa.
"Thật xin lỗi." Đôi mắt đờ đẫn của Phó Chỉ An đột nhiên sáng lên. Cậu áy này nhìn Lư Mạn, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: "Trước đây tôi chưa từng nói ra sự thật.”
“Thực ra tôi có người mình thích rồi”
Lư Mạn sửng sốt, mặt cứng đơ lại. Cô học cùng lớp với Phó Chỉ An gần một năm, tuy chưa nói chuyện với cậu một lời nhưng cô biết rất rõ về cậu. Phó Chỉ An chỉ thích học, hàng ngày ghi chép cẩn thận trong lớp và không bao giờ mất tập trung. Dù có bao nhiêu bài tập về nhà, cậu ấy cũng sẽ nghiêm túc hoàn thành. Và lý do khiến cô lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm với Phó Chỉ An cũng rất đơn giản, chỉ là vì bạn cô nói: Cậu ấy thậm chí còn từ chối các nữ sinh xinh đẹp của trường, nên dù bị từ chối cũng không xấu hổ.
Trong suy nghĩ của Lư Mạn việc bị Phó Chỉ An từ chối vạn lần cũng không sao, bởi vì cậu ấy sẽ không thích ai cả. Cho du dùng việc tỏ tình để có thể nói thêm với cậu vài câu cũng coi như đã lãi rồi, cho đến khi tự miệng cậu nói ra đã có người mình thích.
"Tớ có thể biết là ai không?"
Phó Chỉ An sớm đã đoán trước cô sẽ hỏi, cậu trìu mến liếc nhìn cách đó không xa chậm rãi nói: "Là cậu ấy."
Lư Mạn nhìn theo Phó Chỉ An chỉ nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy vì cô ấy đang che đầu bằng áo khoác đồng phục học sinh.
“Tớ đi trước đây” Phó Chỉ An không quay đầu lại đi về phía giảng đường, để lại Lư Mạn cúi đầu đứng trong vườn hoa