Hahahahaha đã lâu không gặp, Tiểu Trì lại cao lên rồi!" Tiếng cười sảng khoái của người đàn ông gần như khiến Trì Dụ tê liệt. Cậu lúng túng chào hỏi: "Chú Phó”.
Phó Chỉ An mặt không biểu cảm nhìn bố mình khi phớt lờ con trai đang bị thương mà đi thẳng đến chỗ Trì Dụ và ôm cậu ta
Trần Nghi Phương rất yêu thương con tria, khi nhìn thấy Phó Chỉ An đi khập khiễng vào bà vội đỡ và hỏi: "Chuyện này là thế nào? Đánh nhau với ai ở trường sao?"
“Không có, con vô tình bị ngã khi chơi bóng rổ. " Phó Chỉ An mỉm cười với Trần Nghi Phương. Cậu thoáng nhì Trì Dụ đang gần như không thở được khi bị bố cậu ôm.
Phó Kiến Quốc nhìn Trì Dụ từ trên xuống dưới và gật đầu hài lòng: "Tiểu Trì bây giờ ngày càng trông rắn giỏi hơn, giờ còn luyện quyền cước không?"
Cháu không tập nữa, giờ nhà cháu cách rất xa phòng tập." Giọng điệu Trì Dụ có chút cứng ngắc, Phó Kiến Quốc chưa kịp nói tiếp cậu đã vội vàng nói: “Chú và dì, cháu đi trước.”
Trần Nghi Phương muốn giữ cậu lại ăn tối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Trì Dụ thì không biết nên mở miệng thế nào nên chỉ cười cười và nói: “Đi đường cẩn thận, về đến nhà thì nói cho An An biết.”
Từsau khi Trì Dụ rời đi, Phó Kiến Quốc sắc mặt không vui lắm, sắc mặt u ám nhìn Trần Nghi Phương đang bày bát đĩa lên bàn, lạnh lùng nói: "Sao không bảo Tiểu Trì ở lại ăn cơm?Thằng bé ở một mình thì ăn uống sao tốt được chứ?
Phó Chỉ An đưa đũa gắp một miếng rau, cúi đầu ăn mà không nói gì.
"Ông nghĩ rằng tôi không muốn giữ thằng bé lại ăn tối à?" Trần Nghi Phương ngồi xuống thở dài, bất lực lắc đầu: " Tiểu Trì bây giờ lớn không sống tốt như vậ, Ôn Hoa biết được chắc chắn sẽ rất vui”.
“Tên súc sinh đó vẫn chưa đón thằng bé vê nhà? Phó Kiến Quốc vừa nói xong thì Trần Nghi Phương lấy đũa gõ gõ lên đầu ông ta, nhìn Phó Chỉ An đang im lặng và nói: “ Trước mặt An An mà ông ăn nói hàm hồ vậy.”
“Tôi nói gì sai hay sao?” Trì Việt Địch tên súc sinh đó, không xứng làm người. Phó Kiến Quốc càng nghĩ càng tức giận, vứt đũa lên bàn bực bội nói: “Không ăn nữa”.
“Thích ăn hay không thì tùy.” Trần Nghi Phương không thèm nhìn ông. Bà quay đầu lại thấy Phó Chỉ An chỉ ăn cơm trắng liền lấy đũa gắp thịt cho cậu : “ Đừng chỉ ăn cơm thế, ăn cả thịt vào.”
Phó Chỉ An cũng không còn hứng ăn, ăn vài miếng rồi quay về phòng. Ôn Hoa là người mà gia đình họ không bao giờ quên được, cho dù bà đã mất 6 năm nhưng mỗi lần nhắc đến bố mẹ cậu đều không khỏi thở dài.
Bật đèn bàn lên Phó Chỉ An từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ tay đã ố vàng, bức ảnh bên trong đã cũ, nhưng người phụ nữ trên đó vẫn cười tươi như vậy. Đưa mắt nhìn xuống phía dưới bức ảnh là hai cậu bé đều có khuôn mặt lạnh lùng, một người tỏ ra lúng túng, còn người kia thì cứng đờ.