Trúc Mã Ngọt Như Mật

Chương 10: Ghét nhau như chó với mèo

Ngày hôm đó không biết Ôn Hoa lấy máy ảnh từ đâu rồi lao tới nhà cậu bảo muốn cùng chụp ảnh. Nhưng ngày hôm đó, Trì Dụ vô tình làm rách cuốn truyện tranh của Phó Chỉ An, cả hai cậu đều mặt nặng mày nhẹ không thèm để ý đến nhau. Ôn Hoa ngồi xuống trước mặt Phó Chỉ An, đưa tay sờ đầu cậu nhỏ giọng nói: “An An đến lúc không vui trông cũng dễ thương.”

Trì Dụ nhếch miệng, hừ một tiếng: “Uầy, cải bản mặt thối của cậu ta chẳng khác gì con bạch tuộc."

Ôn Hoa mỉm cười với Trì Dụ, cố tình kéo hai người lại gần nhau, cúi người nói thầm bên tai Trì Dụ: "Muốn kết bạn thì trước tiên phải dơ tay về phía người ta trước."

Thế là ngày hôm đó, khi thợ chụp ảnh đang đếm ngược đến ba, hai, và một thì vào giây cuối cùng Trì Dụ khoanh tay lại với vẻ mặt nhăn nhó. . . Đây là lần đầu tiên Ôn Hoa phải dạy dỗ Trì Dụ. Từ đó về sau cậu rất ngoan ngoãn và luôn luôn đưa tay của mình về phía Phó Chỉ An trước. Mặc dù hầu hết thời gian đều là đưa tay ra đánh vào đầu hoặc giật tóc cậu ta mỗi khi không chú ý.

Nhưng sau này Trì Dụ không bao giờ chủ động dơ tay kết bạn với người khác nữa.

Ngày hôm đó, Phó Chỉ An nằm ở cửa sổ nhìn xuống, một chiếc ô tô sang trọng đỗ trước nhà Trì Dụ, người đàn ông xuống xe với bộ vest và đội mũ trên đầu. Trì Dụ không chút biểu cảm nhìn người đàn ông trước mặt, cho đến khi người đàn ông kia đưa tay về phía cậu thì cậu cũng không hề suy nghĩ liền đẩy tay người đàn ông đó ra.

“Ông không xứng.”

Phó Chỉ An chậm rãi bình tĩnh nhìn Trì Dụ đang ồn ào, la hét ở dưới tầng. Cậu ta đi theo người đàn ông đó lên xe rồi biến mất ở ngã tư. Trần Nghi Phương mở cửa và nhìn thấy Phó Chỉ An đang bất động nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Dì Ôn Hoa có phải sẽ không quay lại nữa?”

“Ừ.” Mũi của Trần Nghi Phương sụt sịt, Phó Chỉ An quay người lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ rồi chậm rãi nói.

"Trì Dụ cũng sẽ không quay lại nữa." Đó không phải là một câu hỏi, Phó Chỉ An mười tuổi chắc chắn trong lòng rằng cậu bé đẹp trai luôn giật tóc nhưng sẽ xắn tay áo lên và đánh nhau với người khác khi cậu bị bắt nạt sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Mặc dù Phó Chỉ An và Trì Dụ học cùng cấp 2 nhưng Trì Dụ chưa bao giờ nói một lời hay nhìn cậu một lần. Lần cậu gần gũi nhất với Trì Dụ là lúc cậu ta bị phạt đứng trên bục chào cờ vì tội đánh nhau gấy rối, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xuông phía dưới.

Điện thoại rung lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Phó Chỉ An, cậu nhìn màn hình điện thoại và thấy có tin nhắn từ số lạ.

Phó Chỉ An sửng sốt một lát, đi đến bên cửa sổ kéo rèm nhìn xuống. Một thanh niên mặc đồng phục học sinh đang tựa lưng vào gốc cây, tay cầm chiếc túi nhựa màu trắng lủng lẳng. Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt có chút mê man của Phó Chỉ An.

"Nhìn cái con khỉ, còn không xuống tầng!" Trì Dụ vẻ mặt tối sầm nhìn cậu, thấy Phó Chỉ An vẫn còn ngơ ngác và như tên thiểu năng trí tuệ cậu lại giơ chiếc túi trong tay lên lắc lắc.

Phó Chỉ An đi tới cửa rồi quay lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đi giày thể thao khập khiễng xuống tầng. Trì Dụ lấy bánh mì trong túi ra nhét vào tay Phó Chỉ An, bình tĩnh nói: “Tôi để thuốc trong cặp, quên đưa cho cậu.”

Trì Dụ nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi, phía sau vọng tới giọng nói dễ nghe từ một nam sinh: "Uầy"

Trì Dụ cau mày đứng yên, Phó Chỉ An từ trong túi móc ra một chiếc hộp, lấy ra một miếng băng dán cá nhân.