Trì Dụ loạng choạng suýt chút nữa ném Phó Chỉ An ngã xuống đất. Sau khi bước ra khỏi nhà thi đấu, những người đi ngang qua nhìn thấy Trì Dụ cõng ném Phó Chỉ An trên lưng liền nghểnh cổ nhìn về phía họ. Nghĩ đến scandal vừa lan ra hai ngày trước khiến Trì Dụ vành tai đỏ bừng, lập tức tăng tốc muốn rời khỏi đây ngay lập tức và nhanh chóng đi từng bước một về phía phòng y tế.
Mấy phút đi bộ trên sân giống như một cuộc hành trình xuống địa ngục. Lúc đến phòng y tế, mặt Trì Dụ đã đỏ bừng lên, cậu không thể ngẩng đầu lên với chiếc cặp đeo trên cổ nên chỉ có thể cúi đầu hét lớn: "Có ai ở đó không! Người tôi đưa đến sắp không thở nữa rồi!"
Trì Dụ đứng trong góc tường nhìn Phó Chỉ An trên giường bệnh, lúc thì sắc mặt vô cảm, lúc thì không biết cậu đang nghĩ cái gì.
"May mắn là không nghiêm trọng lắm, khớp vai bị trật, lát nữa dùng thuốc gây tê nắn lại là được." Bác sĩ nhẹ nhàng ấn vào vai Phó Chỉ An, rồi xoay người đi lấy thuốc gây mê.
"Ồ, hình như chân của cậu ta cũng khó cử động, không phải là bị gãy rồi chứ?" Trì Dụ suy nghĩ một chút, nghiêng đầu ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ khiến ông lúng túng quay đầu lại.
"Khớp đầu gối mô mềm bị tổn thương nên sẽ sưng lên, vị vậy tạm thời đừng vận động nhiều."
Khi mọi chuyện xong xuôi thì trời đã tối. Trì Dụ ngồi bất động trong góc, chưa kịp đeo cặp đeo lên cổ, thì đã lẳng ngủ quên lúc nào không biết.
"Ân..." Phó Chỉ An quay sang ho khan hai tiếng rồi lại nằm xuống. Lúc này Trì Dụ đã cầm cốc nước đứng trước giường , cậu ta cau mày khó chịu một lúc sau mới nói: "Phiền chết đi được, không biết người ta chơi bóng hay là đánh cậu."
Phó Chỉ An chậm rãi ngồi dậy, đưa tay cầm lấy cốc nước, giọng có chút khàn khàn: "Cậu lại đánh à." Trì Dụ đang chằm chằm nhìn vào cánh tay cậu, bàn tay trắng có vài vết xước đỏ, chắc là vừa rồi bận chạy khỏi nhà thi đấu nên không để ý đến.
Trì Dụ đút hai tay vào túi quần, ngồi bên giường bệnh cau mày nói: “Đó là vì cậu ta muốn bị ăn đánh.”
“Tốt nhất cậu đừng đánh nhau nữa, thông báo vi phạm của cậu trên bảng thông báo đã đủ nhiều rồi.” ..." Phó Chỉ An chưa kịp nói xong, Trì Dụ đã mím môi thiếu kiên nhẫn.
"Biết rồi, biết rồi, phiền chết đi được ngày nào cũng nói." Trong phòng y tế chỉ còn lại hai người, Trì Dụ cố gắng không nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và trầm lặng của Phó Chỉ An, ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác. Cậu lặng lặng đưa thuốc rồi nói:
"Mau uống đi, uống xong tôi đưa cậu về nhà."
Khi Trì Dụ cõng Phó Chỉ An đến trước cửa ngôi nhà quen thuộc thì lại bị một người đàn ông béo mập ôm chặt cổ. Nhìn từ xa còn tưởng rằng học sinh cấp 3 bị tội phạm động trạm ngay ngoài đường.
"