Trúc Mã Ngọt Như Mật

Chương 8.1: Bạn cùng bàn

Trì Dụ lùi lại mấy bươcs giơ chân đá mạnh một phát khiến cánh cửa sắt kêu ầm ầm mấy tiếng. Không biết có làm người ở bên trong sợ không, nhưng người đứng bên ngoài thì sợ chết khϊếp.

"Chúng ta có nên đi tìm bảo vệ trước không..." Lời nói còn chưa dứt thì Trì Dụ lại dơ chân đá vào một vết nứt trên cánh cửa đang khóa chặt. Cậu chống một tay lên cửa, mặt không biểu cảmhét vào trong: “Này, tôi đếm đến năm, mở cửa ra ngay cho tôi.”

“Một, hai…” Vừa đếm đến hai, Trì Dụ nhướng mày dùng lực đá mạnh vào cánh cửa rầm một tiếng làm cánh cửa sắt rơi xuống đất .

Trì Dụ bước vào thoáng nhìn thấy Phó Chỉ An đang nằm bất động trên mặt sân, đột nhiên cười toe toét nói: “Đánh bóng tiếp đi, cho tôi đánh với nào.” "

Có vẻ như mọi người không ngờ rằng Trì Dụ sẽ làm như vậy. Sau khi Trì Dụ đạp cửa bước vào, vẻ mặt Lý Chí Nghị hơi có chút hoảng hốt. Cậu ta dừng lại một chút rồi nói: "Bây giờ danh sách đổi người không thể thay đổi được nữa."

Trì Dụ hoàn toàn không thèm để tâm lời cậu ta nói, đột nhiên giơ chân đạp vào bụng Lý Chí Nghị khiến cậu ta đau đớn ngồi dưới đất rêи ɾỉ, ôm bụng nói: “Mẹ kiếp mà bị điên à?”

“Không phải thích đánh nhau sao?” Trì Dụ liếc nhìn Phó Chỉ An đang bị đau mặt mũi tai nhợt rồi xắn tay áo nắm lấy cổ áo Lý Chí Nghị trợn mắt nói: "Đánh đi, ai không chảy máu thì là**." Không cho đối phương cơ hội phản ứng, Trì Dụ đấm thẳng vào sống mũi của Lý Chí Nghị .

Trước kia Trì Dụ chỉ nổi tiếng là người nóng nảy, bây giờ lại giống như một con dã thú mất trí.

“Lần sau muốn đánh người thì hãy gọi tôi.” Trì Dụ cuối cùng cũng buông Lý Chí Nghị ra, cau mày liếc nhìn Phó Chỉ Anđang nằm trên sân. Cậu suy nghĩ một lúc rồi bước đến gần cậu ta, cúi đầu lạnh lùng hỏi: “Vẫn chưa chết à?”

Hai chân Phó Chỉ An cử động, nhưng cơn đau thấu xương khiến cậu không còn sức để đáp trả, đành chỉ nằm đó.

"Phó Chỉ An vừa mới bị đau ở vai..." Lâm Xuyên tiếng nói thì thầm như muỗi, sợ Trì Dụ lại đánh cậu ấy tiếp.

"Cậu." Trì Dụ đột nhiên mở miệng, Lâm Xuyên ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cậu ta liền sợ dựng tóc gáy.

"Mang cặp của tôi qua đây." Trì Dụ hất cằm về phía góc, Lâm Xuyên chạy lon ton cầm túi đứng thở hổn hển đứng trước mặt Trì Dụ.

Trì Dụ nhìn thấy Lâm Xuyên còn đứng ngây đó liền giơ ngón tay chỉ vào đầu cậu ta: “Đeo vào cổ cho tôi.” Trì Dụ lấy được cặp sách xong lại quay đầu nhìn Phó Chỉ An đang nằm trên sân, lúc này hình như đã tỉnh táo hơn, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cậu.

“Có sức trừng mắt nhìn tôi, nhưng lại không có sức đánh trả?” Trì Dụ lạnh lùng nói, nghĩ nghĩ rồi đỡ Phó Chỉ An lên một cách rất cẩn thận. Trì Dụ lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phó Chỉ An, nghĩ nghĩ một lúc rồi quỳ gối vòng tay qua đầu gối của Phó Chỉ An dùng hết sức cõng cậu ta lên.

Trước khi rời khỏi nhà thi đấu, Trì Dụ cau mày thiếu kiên nhẫn nói: “So với lúc còn nhỏ, bây giờ cậu thực sự nặng chết đi được”.

Phó Chỉ An tựa cằm lên vai Trì Dụ, lông mi vô thức run lên khi nghe những lời này. Một lúc sau, cậu lẩm bẩm điều gì đó, Trì Dụ nghe rất lâu mới nghe ra cậu ta nói rằng: “So với lúc còn nhỏ, bây giờ cậu xấu chết đi được.”