Thi Viễn Đồng run rẩy quỳ bên đùi Thi Viễn Mộ, huyệt thịt mẫn cảm tầng tầng lớp lớp cắn dươиɠ ѵậŧ cực đại, hoa văn phía trên đều có thể cảm nhận được rõ ràng, Thi Viễn Đồng thỏa mãn mà khẽ thở dài, đợi cho cảm giác đau nhức ban đầu qua đi, không thầy dạy cũng biết bắt đầu di chuyển.
Nhưng cậu không có một chút sức lực, chỉ có thể hừ hừ, dùng hai chân đẩy đẩy đồ vật thô nóng trong thân thể.
Chỉ là kích cỡ dươиɠ ѵậŧ thực sự hơi lớn, huyệt thịt kiều nộn chưa bao giờ thừa nhận qua, thời điểm Thi Viễn Đồng cọ cọ, huyệt khẩu cắn dươиɠ ѵậŧ gắt gao, căn bản không có cách nào di động nửa tấc.
Từ khi tiến vào, Thi Viễn Mộ vẫn luôn mát xa chỗ giao hợp giữa hai người, dươиɠ ѵậŧ khảm nhập trong cơ thể Thi Viễn Đồng lại không có động tĩnh.
Bị cảm giác anh trai lấp đầy làm linh hồn Thi Viễn Đồng run rẩy, nhưng dần dần, cậu có chút không thỏa mãn.
Muốn càng sâu một ít, muốn anh trai bẻ ra chân cậu ra rồi hung hăng mà cᏂị©Ꮒ cậu, cọ xát huyệt thịt ướt dính mềm mụp của cậu, tốt nhất là cắm vào bên trong khoang sinh sản, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rửa sạch những thống khổ cùng tra tấn cậu từng chịu…
“Anh ơi…” Mặt Thi Viễn Đồng đã hồng thấu, mở miệng thở hổn hển, “Anh ơi… Anh động một chút, một chút… Được không…”
Thi Viễn Mộ không nghĩ tới Thi Viễn Đồng sẽ mẫn cảm như thế, nội tâm của anh càng thêm nghi hoặc, nếu Thi Viễn Đồng là tự mình chạy trốn, nếu đó là lưỡng tình tương duyệt, Thi Viễn Đồng bị Alpha khác đánh dấu thì cho dù là tin tức tố Alpha của anh trai thì cũng sẽ xuất hiện phản ứng bài xích mới phải.
Kết hợp với những vết thương trên thân thể Thi Viễn Đồng, não bộ Thi Viễn Mộ hiện lên một khả năng khác.
Đồng Đồng của anh bị người ta cưỡng ép.
Chỉ là nghĩ đến đây, trái tim Thi Viễn Mộ lại thít nghẹt, cảm giác đau xót tràn đầy l*иg ngực.
Trong lúc nhất thời, anh không cách nào phân biệt được là mình hy vọng tình huống nào thực sự xảy ra hơn. Anh vẫn giống như vô số lần trước đây, khẩn cầu thời gian có thể đảo ngược, trở lại một đêm trước khi Đồng Đồng rời đi, nhét cậu vào l*иg ngực mình, không cho phép cậu bỏ đi.
Thi Viễn Mộ khẽ nhắm hai mắt, phần hông nhẹ nhàng hướng lên phía trước, anh thương tiếc mà hôn khóe mắt hồng hồng của Thi Viễn Đồng, liếʍ sạch nước mắt còn đọng lại trên đó.
“Đồng Đồng… Đồng Đồng… Đồng Đồng của anh…”
Thi Viễn Mộ từng câu từng câu gọi tên Thi Viễn Đồng, lực đạo dần dần tăng lên, mỗi một lần, qυყ đầυ đều dữ dội nghiền qua chỗ sâu nhất trong huyệt đạo, tiếp xúc miệng khoang sinh sản mềm yếu.
Bởi vì nguyên nhân trọng lực, mỗi lần Thi Viễn Mộ đều vào sâu vô cùng, Thi Viễn Đồng thực mau chịu không nổi, huyệt thịt co rút cành nhanh, toàn bộ bắp đùi đều đã tê rần, cậu khóc lóc muốn bắn, tay Thi Viễn Mộ lại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ, ngăn cản cậu bắn tinh.
Trước mắt là từng đợt choáng váng, nhưng cứ như vậy, Thi Viễn Đồng chậm chạp không cách nào đạt tới cao trào, loại cảnh giới hư không này nhanh chóng khiến cậu phát điên, nước bọt từ khóe miệng đã sớm không khép được chảy ra, lại bị đầu lưỡi Thi Viễn Mộ cuốn lấy liếʍ đi.
“Anh ơi… Ưm… Anh ơi… Cho em… cho Đồng Đồng… Anh ơi… ha… Cầu anh…”
Thi Viễn Đồng chẳng còn sức mà khóc, cả người hừ hừ ghé vào khuôn ngực rắn chắc của Thi Viễn Mộ, từng câu từng chữ khẩn cầu Thi Viễn Mộ có thể đại phát từ bi. Ngón tay cậu nỗ lực mà bắt lấy bàn tay Thi Viễn Mộ mang cho cậu cực lạc rồi lại không chịu cho cao trào, nhưng cũng chỉ có thể đặt lên đó, sức lực nắm chặt cũng không có.
“Nhịn một chút.”
Thi Viễn Mộ cứng rắn cự tuyệt Thi Viễn Đồng tỏ ra đáng thương.
Thật ra cũng không phải anh cố ý làm khó dễ Thi Viễn Đồng, anh ước gì đặt Đồng Đồng của anh ở đầu quả tim mà cưng chiều, chỉ là thân thể Thi Viễn Đồng vốn đã hư, lại đang mang thai, bắn tinh quá nhiều đối với cậu chỉ có hại.
Tốc độ thọc vào rút ra của Thi Viễn Mộ nhanh hơn vài phần, có mấy lần, qυყ đầυ mượt mà đã chạm đến khoang sinh sản.
“Đồng Đồng ngoan… Tin tưởng anh… Dùng mặt sau, được không?”
Thi Viễn Mộ một bên trấn an Thi Viễn Đồng khóc nức mở trong lòng mình, một bên không lưu tình chút nào hung hăng thọc vào rút ra, Thi Viễn Đồng còn đang mang thai, Thi Viễn Mộ không cắm vào khoang sinh sản của cậu, nhưng cho dù như vậy, Thi Viễn Đồng vẫn run rẩy đạt tới cao trào.
Hậu huyệt co rút, phun ra lượng lớn chất lỏng dính nhớp, cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ do dươиɠ ѵậŧ bắn ra, bụng phình phình của Thi Viễn Đồng dường như lại lớn hơn một chút, có vẻ càng thêm diễm lệ động lòng người.
Tay Thi Viễn Mộ buông lỏng, còn chưa kịp vuốt ve hai cái, Thi Viễn Đồng đã khóc lóc bắn ra.
Một lần làʍ t̠ìиɦ đã ép khô Thi Viễn Đồng, sau khi bắn ra, cậu mềm như bông mà ghé vào người Thi Viễn Mộ, dụi lại dụi, ngủ rồi.
Ngừng trong chốc lát, Thi Viễn Mộ rút dươиɠ ѵậŧ vẫn cứng rắn như cũ ra, một lần đối với Alpha cấm dục đã lâu nói ra là quá ít, nhưng Thi Viễn Mộ không thể cứ thế mà liên luỵ Thi Viễn Đồng.
Anh ôm Thi Viễn Đồng ngủ say vào phòng tắm rửa sạch, lại nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, hôn hàng mi nhỏ dài rủ xuống.
Ngoài cửa sổ đã đen tuyền, Thi Viễn Mộ vào phòng tắm giải quyết vấn đề sinh lý một lần, khoác áo tắm ngồi bên cạnh Thi Viễn Đồng, bắt đầu viết báo cáo gửi Trung tâm cứu trợ Omega, anh trực tiếp mang Thi Viễn Đồng từ trong đó ra vốn là không đúng quy định, còn phải giải thích nhiều.
Từng giây từng phút trôi qua, di động Thi Viễn Mộ đột nhiên vang lên, trong không gian yên tĩnh của căn phòng thì có chút chói tai.
Sợ đánh thức Thi Viễn Đồng, Thi Viễn Mộ vội vàng cầm lấy di động, đi ra ban công đóng cửa lại, lúc này mới nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia là mẹ của Thi Viễn Mộ, thúc giục anh đi xem mắt với một Omega danh giá nhà nào đó.
Thi Viễn Mộ xoa sống mũi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, con thật sự không có hứng thú với những Omega đó, mẹ đừng phí tâm nữa.”
“Con đừng có mà không biết điều!” Nghe Thi Viễn Mộ nói vậy, giọng nữ bên kia rõ ràng nâng lên một quãng tám, “Con biết biết cha Omega này là ai không? Hắn là…”
“Là ai con đều không quan tâm.” Thi Viễn Mộ cau mày ngắt lời bà, “Hôm nay, con ở trung tâm cứu trợ tìm được Đồng Đồng, em ấy hiện tại đang ở bên này, con không có thời gian đi xem mắt với ai hết.”
“Cạch” một tiếng, bên kia điện thoại dường như có đồ vật rơi xuống phát ra tiếng vang thật lớn, sau hai giây im lặng, mới có giọng nói truyền tới: “Đồng Đồng? Đồng Đồng nào?”
“Em trai của con, con ruột của mẹ, Thi Viễn Đồng.”
Trong nhà chỉ có anh cùng Thi Viễn Đồng, khi còn nhỏ cha mẹ vẫn đối xử rất tốt với hai anh em. Thi Viễn Mộ cùng trong nhà nổi lên ngăn cách, cũng là vì khi Thi Viễn Đồng đi lạc, cha mẹ tựa như không hề nóng nảy một chút nào, còn khuyên anh mau chóng từ bỏ.
Khi đó Thi Viễn Mộ náo loạn với ba mẹ một trận, còn dọn ra khỏi nhà.
Giọng của bà hơi run rẩy: “Nó… Sao nó lại trở về được?”
Thái độ của mẹ thực sự kỳ quái, nội tâm Thi Viễn Mộ phát hiện có chỗ không đúng, đang muốn nói cái gì, xoay người lại nhìn thấy Thi Viễn Đồng cuộn tròn trên giường, chăn đắp phía trên còn hơi rung động.
“Cái kia, mẹ, bên này con có việc, hôm nào lại nói sau.” Thi Viễn Mộ vội vàng cắt đứt điện thoại, nhanh chóng bước tới ôm Thi Viễn Đồng vào lòng.
Hình như Thi Viễn Đồng gặp ác mộng, cả khuôn mặt đều nhăn lại, trên mặt là từng hàng nước mắt, còn nỉ non, không biết đang nói cái gì.
Thi Viễn Mộ cực kỳ đau lòng, hôn lên từng giọt nước mắt của Thi Viễn Đồng, dỗ dành: “Đồng Đồng ngoan, anh ở đây, anh ở đây…”
Thi Viễn Đồng còn đang trong giấc mộng túm chặt quần áo Thi Viễn Mộ, khớp xương ngón tay trắng bệch.
Lần này, Thi Viễn Mộ rõ ràng nghe được Thi Viễn Đồng nỉ non.
Những lời này Thi Viễn Đồng nói rất quen thuộc, tựa hồ ở thời điểm Thi Viễn Mộ không nghe được đã nói qua rất nhiều lần, cậu đang nói: “Anh ơi… Cứu em…”