Có Nhặt Được Em Trai Mang Thai Thì Cũng Đừng Vứt Bỏ

Chương 3

Thi Viễn Mộ không kịp nghĩ nhiều, một tay Thi Viễn Đồng mềm mại cuốn lấy thân thể anh, ngón tay nho nhỏ ở trước ngực Thi Viễn Mộ sờ soạng lung tung, thậm chí lớn mật mà theo cổ áo luồn vào áo ngủ, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của anh.

Thi Viễn Đồng cậy mạnh kéo ra áo ngủ Thi Viễn Mộ, sườn mặt dán trước ngực anh, khi cậu nói chuyện, Thi Viễn Mộ có thể rõ ràng cảm nhận được rung động: “Nơi này… Lạnh lạnh, ưm… Thật thoải mái.”

Thi Viễn Mộ bỗng nhiên bắt được bàn tay Thi Viễn Đồng làm xằng làm bậy, thanh âm khàn khàn: “Đồng Đồng, em biết em đang làm gì không?”

“Anh ơi…”

Thi Viễn Đồng nghiêng đầu kêu một tiếng, rồi như cũ hướng về phía ngực Thi Viễn Mộ cọ cọ.

Hương đào tươi mát mang theo chút kiều diễm lưu luyến thổi qua, Thi Viễn Mộ khẽ nhắm hai mắt, khi mở mắt ra, dục hỏa nơi đáy mắt không thể che giấu.

Là chính em muốn.

Thi Viễn Mộ tự thôi miên bản thân, khi vuốt ve làn da Thi Viễn Đồng, không giống vừa rồi mềm nhẹ không mang theo tìиɧ ɖu͙©, anh hung hăng mà cắn một cái lên đầu vai Thi Viễn Đồng, giống như phải nuốt người này vào bụng.

“Đau…” Thi Viễn Đồng nhỏ giọng khóc nức nở, tay vẫn như cũ ôm lấy anh, chỉ là giống mèo nhỏ cào nhẹ lưng anh hai cái.

Tay Thi Viễn Mộ xoa l*иg ngực trơn bóng của trai, không, kỳ thật đã không còn trơn bóng như trong trí nhớ. Trước ngực Thi Viễn Đồng là những vết bầm tím lớn lớn bé bé trên nền da trắng nõn giờ đã ửng đỏ, tạo nên một thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật lớn cho Thi Viễn Mộ.

Bởi vì mang thai, ngực Thi Viễn Đồng hơi có chút khác biệt, không mềm mại như bé gái, đầṳ ѵú run rẩy đứng lên, phấn nộn, làm người vừa nhìn đã muốn tùy ý dâʍ ɭσạи một phen.

Thi Viễn Mộ nghĩ như thế, ngón tay đã nắm lấy một đầṳ ѵú.

“Anh… ưm!”

Thi Viễn Đồng khó nhịn mà rêи ɾỉ, thân thể cong ra sau tạo thành một hình cung xinh đẹp, đôi tay muốn tránh thoát bàn tay to giống như mang điện của Thi Viễn Mộ.

Thi Viễn Mộ không cho phép cậu trốn, một tay tay bắt được hai tay cậu giam cầm ở sau lưng, một cái tay khác như cũ tùy ý khảy đầṳ ѵú mẫn cảm.

Đầṳ ѵú phấn nộn chưa bao giờ chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, chỉ chốc lát sau đã sưng lên, nhan sắc đỏ tươi diễm lệ, như nụ hoa vừa mới nở rộ.

“Đồng Đồng,” Thi Viễn Mộ cười khẽ, dán sát đầṳ ѵú vị người cắn đến sung huyết, “Em thật mẫn cảm.”

Khoang miệng ấm áp tiếp xúc với đầṳ ѵú bị đùa bỡn đến sưng to nóng lên, Thi Viễn Đồng ngẩng cổ khẽ thở một tiếng, tư thế giống như một con thiên nga trắng duyên dáng.

Kɧoáı ©ảʍ chưa từng được cảm nhận giống như điện giật len lỏi khắp cơ thể cậu, phía dưới sớm đã ướt đẫm.

Nhưng Thi Viễn Mộ chỉ chiếu cố một bên đầṳ ѵú, bên kia không nhận được một chút âu yếm nào, hai bên chênh lệch thật lớn làm Thi Viễn Đồng khó có thể chịu đựng, cậu vặn vẹo thân mình mưu toan cọ một chút đầṳ ѵú ngứa ngáy, nhưng cánh tay lại bị Thi Viễn Mộ giam cầm chặt chẽ, đầṳ ѵú kia bại lộ trong không khí nhưng không đυ.ng được vào bất cứ thứ gì.

Thi Viễn Đồng khổ sở khóc nức nở, lí nhí gọi Thi Viễn Mộ: “Anh… Ưm… Kia, bên kia cũng muốn… Ha… ngứa… Muốn…”

“Muốn cái gì?” Thi Viễn Mộ buông lỏng đầṳ ѵú bị chà đạp hồi lâu đến hoàn toàn sưng đỏ, ngón tay như cũ khảy nó mà không đυ.ng vào một bên khác cũng phấn nộn đứng thẳng.

“Đồng Đồng không nói, anh làm sao biết mà cho em?”

“Muốn…” Thi Viễn Đồng không thoả mãn thở hổn hển, bộ ngực thẳng thắn tiến về phía tay Thi Viễn Mộ, “Muốn anh… Muốn anh sờ sờ Đồng Đồng.”

“Sờ nơi nào?”

Ngón tay Thi Viễn Mộ chạm nhẹ lên người Thi Viễn Đồng, móng tay cào cào xung quanh vùng da hơi gồ lên, nhưng vẫn không chạm vào đầṳ ѵú run rẩy kia.

“Sờ… Sờ đầṳ ѵú Đồng Đồng, đầṳ ѵú… Anh dùng sức xoa, véo nó… hu hu…”

Lời này thật sự quá xấu hổ, nhưng kỳ phát tình khiến cho Thi Viễn Đồng không cách nào mặc kệ, cậu nhắm mắt lại, thử rất nhiều lần, mới nói ra được mấy từ đáng thẹn kia, âm thanh mang theo chút nức nở.

“Được rồi.”

Thi Viễn Đồng vừa nói vừa làm, hai ngón tay kẹp lên đầṳ ѵú mẫn cảm rồi nhẹ nhàng kéo ra ngoài, ngay lập tức Thi Viễn Đồng rêи ɾỉ ra tiếng.

“Chính em sờ cho anh xem nào.”

Thi Viễn Mộ hôn một cái lên má Thi Viễn Đồng, tay thoáng buông lỏng, “Đồng Đồng ngoan… Chính mình sờ… Em biết làm thế nào để thoải mái nhất mà.”

“Anh ơi…”

Thi Viễn Đồng xấu hổ không dám mở mắt, thân thể lại thành thật, ngón tay tinh tế trắng nõn mỗi bên nắm một núʍ ѵú sưng đỏ, nhẹ nhàng vân vê.

Không biết từ bao giờ, cậu đã ngồi trên đùi Thi Viễn Mộ, vô ý thức mà cọ giữa chân Thi Viễn Mộ, Thi Viễn Mộ có thể rõ ràng cảm giác được, Đồng Đồng cứng.

Một thứ cứng rắn nóng bỏng cọ hạ thân Thi Viễn Mộ, chính bản thân Thi Viễn Mộ cũng cứng, từ lúc bắt đầu anh đã cứng phát đau.

Đây là em trai ruột của anh, là đối tượng trong mỗi lần mộng xuân của anh, anh từng ảo tưởng vô số lần lấy đủ loại tư thế tới chiếm hữu cậu, lại chưa từng nghĩ tới thật sự sẽ có cơ hội tương tự.

Một tay Thi Viễn Mộ dò xuống phía dưới, đầu ngón tay lướt qua vòng eo mảnh khảnh của Thi Viễn Đồng, đặt lên bụng nhỏ hơi hơi nhô lên.

Nơi này chứa đựng một em bé, lại không phải của Thi Viễn Mộ.

Đầu ngón tay Thi Viễn Mộ run rẩy, động tác nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhô lên, tự giễu mà cười cười: “Hắn cũng đối xử với em như thế này sao?”

Đè phía trên Đồng Đồng, hôn em ấy, ôm em ấy, dang chân em ấy ra rồi hung hăng tiến vào thân thể em ấy, cắn tuyến thể đánh dấu em ấy, bắn vào khoang sinh sản của em ấy…

Thi Viễn Mộ giống như bị tạt một chậu nước lạnh, du͙© vọиɠ nơi đáy rút đi hơn phân nửa, anh không dám tiếp tục tưởng tượng, sợ bản thân sẽ nhịn không được mất khống chế.

Ý thức Thi Viễn Đồng bị kỳ phát tình khống chế, căn bản không biết Thi Viễn Mộ đang nói cái gì, cậu chỉ biết Thi Viễn Mộ đột nhiên dừng động tác, mà thân thể của mình lại nóng đến khó chịu.

“Muốn…”

Thi Viễn Đồng nhẹ giọng hừ hừ, chủ động duỗi tay sờ dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của Thi Viễn Mộ.

“Muốn côn ŧᏂịŧ cắm vào… Ưm… Ngứa…”

Thủ đoạn cầu hoan này cũng là Thi Viễn Đồng học từ người kia sao? Thi Viễn Mộ cười khổ, tùy ý Thi Viễn Đồng lột ra áo ngủ của anh, vuốt ve dươиɠ ѵậŧ đã sớm thức tỉnh.

Dươиɠ ѵậŧ Thi Viễn Mộ đã hoàn toàn cương cứng, mặt trên che kín gân xanh, Thi Viễn Đồng mới sờ soạng một chút, theo bản năng muốn thu hồi tay.

Cậu mở to hai mắt, đôi mắt trong trẻo giờ bị bao phủ bởi một tầng sương mù tìиɧ ɖu͙©: “Thật, thật lớn…”

Thi Viễn Mộ bắt được cái tay sắp sửa rời đi, ấn ở phía trên dươиɠ ѵậŧ của mình, than thở một tiếng: “Đồng Đồng, em sờ sờ anh, anh nhớ em đến phát đau.”

Nghe được Thi Viễn Mộ nói, ngón tay Thi Viễn Đồng dừng một chút, đáy mắt ngưng kết ra một chút hơi nước: “Anh ơi…”

Cậu chủ động ngẩng đầu, hôn lên má Thi Viễn Mộ.

“Muốn anh!”

Chỉ một câu này thôi, Thi Viễn Mộ lập tức mất khống chế.

Đồng Đồng của anh, Đồng Đồng anh thương nhớ ngày đêm nói muốn anh, chẳng sợ đây chỉ là lời âu yếm thuận miệng mà nói ra trong lúc ý loạn tình mê, Thi Viễn Mộ cũng thấy đủ rồi.

Anh trực tiếp xoay người đặt Thi Viễn Đồng dưới thân, bàn tay to nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Thi Viễn Đồng. Thi Viễn Đồng cũng hoàn toàn cứng, dươиɠ ѵậŧ vẫn là phấn phấn nộn nộn, Thi Viễn Mộ vừa sờ, nó đã mẫn cảm mà run run, đỉnh trào ra một chút dịch nhầy.

Móng tay Thi Viễn Mộ xẹt qua rãnh qυყ đầυ mẫn cảm, Thi Viễn Đồng ngay lập tức hừ hừ, ngón tay trắng nõn bắt lấy bàn tay Thi Viễn Mộ, nhất thời làm người phân không rõ là từ chối hay là cầu hoan.

“Đồng Đồng… Thoải mái không?”

Thi Viễn Mộ cúi đầu, gần như thành kính mà hôn lên cơ thể Thi Viễn Đồng, đầu lưỡi liếʍ một vết bầm tím, giọng nói trầm thấp: “…Còn đau không?”

“Ưm… Còn muốn…”

Thi Viễn Đồng híp mắt lắc đầu, bàn tay nắm lấy tay Thi Viễn Mộ không tự giác mà nắm chặt, phối hợp với động tác của Thi Viễn Mộ, cậu từng nhịp đưa đẩy vật phía dưới vào tay anh.

Chỉ là Omega trong kỳ phát tình căn bản không thể chỉ dựa vào đằng trước mà đạt được thỏa mãn, nước mắt tích tụ dọc theo khóe mắt Thi Viễn Đồng chảy xuống. Mặt sau của cậu đã ướt đẫm, huyệt khẩu lúc đóng lúc mở, chất lỏng dính nhớp trong suốt theo cái miệng nhỏ không biết xấu hổ mà chảy ra, tiến vào kẽ mông Thi Viễn Đồng.

“Téttt.”

Bàn tay dừng trên mông Thi Viễn Đồng, Thi Viễn Mộ cười nói: “Sao Đồng Đồng lại dễ dàng ướt như thế? Thích được anh sờ phải không?”

Bàn tay lưu lại trên chiếc mông mềm mụp một mảnh ửng đỏ xinh đẹp diễm lệ, không đau, nhưng loại này cùng với khi còn nhỏ làm sai bị anh trai đánh mông thì thẹn thùng hơn nhiều, thân thể Thi Viễn Đồng run một chút, tủi thân hừ hừ.

“Nói em thích mau.”

Thi Viễn Mộ bóp vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Thi Viễn Đồng, ngón tay vuốt bụng nhỏ, rõ ràng là câu mệnh lệnh nhưng giọng điệu lại mang theo tia khẩn cầu.

Thi Viễn Đồng chậm chạp không trả lời, Thi Viễn Mộ nhất thời cho rằng cậu không muốn, cảm tình lâu năm đọng lại làm Thi Viễn Mộ hơi mất khống chế, anh vô cùng muốn cậu.

Cho dù là lừa anh cũng được.

Thích đi, nói thích đi.

“Thích… Thích anh!”

Khi Thi Viễn Mộ đang thầm kêu gào trong lòng, giọng nói Thi Viễn Đồng mềm mềm mại mại thật sự vang lên, giống hệt thanh âm trong đầu Thi Viễn Mộ.

Khóe mắt Thi Viễn Đồng hồng hồng, thân thể vốn trắng nõn thanh thuần bị tìиɧ ɖu͙© vấy bẩn làm người ta không cách nào khống chế mà lập tức bị mê hoặc.

Thi Viễn Đồng hừ nhẹ, bàn tay đang nắm lấy Thi Viễn Mộ chợt buông ra, chủ động mở ra mông thịt tròn trịa trắng nõn của mình, khiến dịch nhầy thấm ướt chỗ dính nhau giữa hai người.

Thanh âm cậu run rẩy lại mang theo khát cầu: “Muốn… Muốn anh tiến vào… Ưm… Đồng Đồng muốn…”

Nói xong câu này, Thi Viễn Đồng thẹn thùng vùi đầu vào ngực Thi Viễn Mộ, không dám lại nhìn anh trai của mình.

Thi Viễn Mộ có thể rõ ràng mà nghe được âm thanh đứt đoạn trong đầu của mình.

Đại não anh trống rỗng, chỉ còn lại một ý tưởng, quả đào của anh chín rồi.

Anh muốn hái nó xuống, nhanh chóng cắn lấy rồi nuốt vào bụng.

Hầu kết Thi Viễn Mộ lăn lộn, một bàn tay lưu tại chỗ cũ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Thi Viễn Đồng, một cái tay khác thăm dò hậu huyệt phấn nộn.

Ngón tay Thi Viễn Mộ vừa đi vào hai đốt, huyệt thịt đã nhiệt tình cắn chặt, cảm giác ướt nóng theo ngón tay Thi Viễn Mộ tiến vào sâu bên trong tăng dần từng chút một.

Bốn phía thực an tĩnh, tiếng nước do ngón tay quấy động huyệt thịt vô cùng rõ ràng. Ngón tay Thi Viễn Mộ so với người khác thon dài hơn, khớp xương cũng rõ nét, ngón tay ra vào khiến khớp xương cọ xát huyệt khẩu mẫn cảm, hai đùi Thi Viễn Đồng run rẩy, thiếu chút nữa từ trên đùi Thi Viễn Mộ trượt xuống.

Rõ ràng đã mang thai, huyệt đạo vẫn cực kì chặt, tựa hồ như Omega đã lâu không nhận được yêu thương, ngón tay Thi Viễn Mộ ở trong đó chuyển động, Thi Viễn Đồng theo bản năng mà muốn kẹp chặt hai chân.

“Không được trốn.”

Thi Viễn Mộ lại đánh một cái lên mông Thi Viễn Đồng, sau đó, hai cánh mông trắng nõn lại hiện ra màu hồng phấn.

Thật giống một quả đào chín.

Lại bị đánh mông, Thi Viễn Đồng rầm rì, giống như trả thù mà kẹp chặt ngón tay đang thọc vào rút ra của Thi Viễn Mộ, vách trong ướt nóng phấn nộn tầng tầng lớp lớp xoắn lấy ngón tay còn đang di chuyển trong đó.

Không ai có thể cự tuyệt Omega mà mình ái mộ đã lâu câu dẫn trần trụi như thế.

Thi Viễn Mộ lại dùng ngón tay hung hăng thọc vào rút ra huyệt khẩu mà mình mong nhớ, một tay nắm eo Thi Viễn Đồng nâng cậu lên, để cậu ngồi phía trên mình.

Trong tiềm thức anh vẫn luôn nhắc nhở chính mình, Thi Viễn Đồng mang thai, tư thế như vậy tiến vào an toàn nhất cũng để cho Thi Viễn Đồng tốn ít sức nhất.

Thi Viễn Đồng cũng bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn thật lâu, trong hơi thở tràn đầy hương trà Ô Long, hương trà từng chút một bao phủ toàn bộ quả đào, làm quả đào nhiễm hương vị đặc thù của mình.

Cậu thuận theo Thi Viễn Mộ mà quỳ hai chân bên cạnh anh, chân mở ra, đỡ dươиɠ ѵậŧ Thi Viễn Mộ mà ngồi xuống từng chút một.

Dươиɠ ѵậŧ từ từ tiến vào huyệt thịt non mềm chín rục, huyệt thịt bị căng đến tràn đầy, không có một chút khe hở.

Chờ đến khi qυყ đầυ đã hoàn toàn tiến vào, Thi Viễn Đồng càng hăng hái, nương theo trọng lực tiếp tục ngồi xuống, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng nghiền qua huyệt thịt mẫn cảm, chân Thi Viễn Đồng mềm nhũn, lại ngồi xuống càng sâu, dươиɠ ѵậŧ thô to trực tiếp chạm tới miệng khoang sinh sản.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật lớn làm huyệt thịt mẫn cảm không nhịn được mà co rút, kéo bắp đùi cũng run rẩy theo, cảm giác tê dại truyền tới mũi chân, ngón chân Thi Viễn Đồng không tự giác mà cắp lấy ga trải giường màu trắng, từ chỗ giao hợp tràn ra dịch nhầy làm hai chân cậu ướt nhẹp.

Cuối cùng cũng tiến vào địa phương mà mình thương nhớ ngày đêm, Thi Viễn Mộ cực lực khắc chế du͙© vọиɠ, dươиɠ ѵậŧ trong huyệt đạo Thi Viễn Đồng chậm rãi đảo quanh, giúp cậu thả lỏng.

Tiểu huyệt ướŧ áŧ dính nhớp nóng hầm hập thực nhiệt tình, nhưng vẫn quá nhỏ, Thi Viễn Mộ sợ Đồng Đồng của anh sẽ bị thương.