Thi Viễn Đồng vẫn luôn muốn tránh thoát, Thi Viễn Mộ sắp ôm không được, đành phải đè thấp thanh âm, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan, Đồng Đồng ngoan, không quay về… Chúng ta không quay về… Được không?”
Nghe được bảo đảm, Thi Viễn Đồng còn rầm rì nhưng động tác đã dịu đi rất nhiều, ngón tay nhỏ túm lấy quần áo Thi Viễn Mộ, thanh âm mềm nhẹ: “Không, không quay về…”
“Được.” Thi Viễn Mộ cưng chiều nhìn em trai trong lòng ngực, nhanh chóng đáp ứng.
Chỉ là vẫn luôn ôm cũng không phải biện pháp, người Thi Viễn Đồng bẩn lại còn đang phát tình, Thi Viễn Mộ dù sao cũng phải tìm một chỗ cho cậu, do dự một lát, Thi Viễn Mộ thuê phòng trong một khách sạn gần đấy. Mở cửa, chuyện thứ nhất Thi Viễn Mộ làm là ôm Thi Viễn Đồng vào phòng tắm tắm rửa.
Thật cẩn thận cởϊ qυầи áo Thi Viễn Đồng ra, Thi Viễn Mộ lúc này mới thấy rõ ràng, Đồng Đồng của anh, bảo bối anh cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, trên người tím tím xanh xanh, tất cả đều là bầm tím cùng vết thương, thậm chí có vết thương còn chưa cầm máu, quần áo cùng máu loãng dính vào miệng vết thương, khó mà cởi ra.
Thi Viễn Mộ không cách nào đành phải tìm kéo, cắt nhỏ quần áo, lúc này mới lộ ra thân thể hoàn chỉnh.
Mà khi nhìn thấy bụng nhỏ của em trai, tay cầm kéo của Thi Viễn Mộ run rẩy một chút, thiếu chút nữa va vào chính mình. Bụng nhỏ của cậu lúc lên lúc xuống, có thể nhìn ra nhô lên rõ ràng, trái tim Thi Viễn Mộ chệch nhịp, rốt cuộc không thể bỏ qua tin tức tố vị đào nồng nàn ngọt dính.
Em trai của anh mang thai.
Có lẽ là em ấy cùng người khác bỏ trốn.
Thi Viễn Mộ kìm nén mất khống chế, hai mắt màu đỏ tươi, dường như có một khối sắt đè trước ngực anh, anh mở miệng hô hấp, lại vẫn cảm thấy thở không nổi. Tưởng tượng đến người mà mình chạm vào cũng không dám chạm lại ở dưới thân người khác thở dốc, rêи ɾỉ, víu lấy cánh tay người khác làm nũng, chui vào trong lòng người khác cọ cọ… Trái tim Thi Viễn Mộ đau đớn như đao cắt.
Nhưng anh lại chẳng thể làm gì, anh chẳng thể lựa chọn thay em ấy.
Ngón tay Thi Viễn Mộ nhẹ nhàng lướt qua miệng vết thương trước ngực, lau đi vệt máu loãng trên đó. Nếu những tổn thương này là người nọ gây ra, nếu hắn dám thương tổn em trai của anh… Chẳng sợ bị em ấy ghi hận cả đời, Thi Viễn Mộ cũng tuyệt không cho phép em trai trở lại bên cạnh người nọ.
Động tác của Thi Viễn Mộ thực nhẹ, nước cũng ấm áp, Thi Viễn Đồng híp mắt nhẹ nhàng hừ hừ, duỗi tay cầm lấy ngón út Thi Viễn Mộ, đây là thói quen Thi Viễn Đồng thích làm nhất khi mà anh em họ còn chưa chia giường ngủ.
Thi Viễn Đồng thích nghịch ngón tay Thi Viễn Mộ, hai người rõ ràng là anh em, tuổi cũng không cách biệt nhiều lắm, Thi Viễn Mộ lại cao hơn Thi Viễn Đồng hơn nửa cái đầu, ngón tay dài hơn Thi Viễn Đồng tận một khớp xương, vừa vặn có thể nắm trọn bàn tay Thi Viễn Đồng.
Khi đó, Thi Viễn Đồng thường xuyên lôi kéo tay Thi Viễn Mộ cùng cậu so lớn nhỏ, sau đó có chút tủi thân mà cảm thán: “Em còn đang trong tuổi lớn!” Thi Viễn Mộ luôn là mỉm cười sờ đầu cậu như phụ hoạ lời nói của em trai.
Nhìn động tác trong vô thức của Thi Viễn Đồng, Thi Viễn Mộ thống khổ khẽ nhắm hai mắt: “… Em đối với hắn, cũng thích làm động tác này sao?”
Thi Viễn Đồng mơ mơ màng màng cũng không biết anh trai suy nghĩ cái gì, quanh thân đều là hơi thở quen thuộc, thần kinh vẫn luôn căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng, nước trong bồn dần dần lạnh đi, làn da cậu lại ngày càng nóng lên, cậu còn đang trong kỳ phát tình.
Thi Viễn Đồng túm ngón út Thi Viễn Mộ, đặt tay anh ở ngực của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ơi… Em nóng quá…”
Gương mặt cậu ửng đỏ, cổ cũng hồng, vệt hồng kéo dài đến xương quai xanh cùng bờ ngực trơn bóng. Đầṳ ѵú cậu là màu hồng phấn, rõ ràng đã mang thai, lại vẫn như không cũ có gì biến hóa, vẫn nho nhỏ, từ từ đứng lên, ở trong nước nhẹ nhàng run rẩy, giống như một đóa hoa sắp nở rộ.
Thế giới này đối với Omega cũng chẳng hề công bằng, sau khi bị đánh dấu, Omega sẽ có kỳ phát tình, thậm chí trong thời gian mang thai cũng không ngoại lệ, nếu không có tin tức tố Alpha, Omega rất khó một mình trải qua kỳ phát tình, thậm chí còn nguy hiểm tính mạng. Mười mấy năm trước, đế quốc cuối cùng đã nghiên cứu thuốc ức chế, nhưng thuốc ức chế không được dùng phổ biến, chỉ có Hiệp hội bảo hộ Omega phân phối, hiện tại thời gian cũng không kịp.
“Đồng Đồng.” Thi Viễn Mộ khàn giọng nói kêu một tiếng, “Em đừng hận anh.”
Anh ôm lấy em trai đã tắm rửa sạch sẽ, đặt xuống giường lớn.
Lúc đó Thi Viễn Đồng đã hoàn toàn bị dục hỏa thiêu cháy, cả người đỏ như tôm chín, thời điểm Thi Viễn Mộ ôm cậu, cậu càng chui thêm vào lòng anh, còn tiến đến tuyến thể sau cổ Thi Viễn Mộ, ngửi ngửi tin tức tố của anh.
“Dễ ngửi!” Thi Viễn Đồng vừa lòng mà cọ cọ Thi Viễn Mộ, còn liếʍ tuyến thể một chút.
Thi Viễn Mộ cố nén, mới không trực tiếp mất khống chế mà tiến vào em trai, gân xanh trên mu bàn tay anh nhô lên, gần như thành kính mà quỳ gối trên giường. Sợ Thi Viễn Đồng cảm thấy không thoải mái, anh đã cởϊ qυầи áo do vừa rồi giúp Thi Viễn Đồng tắm rửa mà bị ướt, từ bên cạnh lấy một một áo ngủ khoác lên người rồi mới lại ôm Thi Viễn Đồng vào lòng.
Thi Viễn Mộ không hôn Thi Viễn Đồng, anh sợ Thi Viễn Đồng tỉnh lại sẽ cảm thấy ghê tởm, anh chỉ ôm cậu rồi xoa nhẹ, như là muốn xoa cậu tiến vào thân thể của mình.
Mùi trà Ô Long nồng đậm quanh quẩn xung quanh hai người, mặt Thi Viễn Đồng càng đỏ hơn một chút.
Thi Viễn Mộ vén tóc nơi gáy cậu, ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn tuyến thể đỏ lên của cậu, chậm rãi, chậm rãi, từ từ để sát vào… lặp lại một lần lời mình vừa nói: “Đồng Đồng, em đừng hận anh.”
Anh vươn đầu lưỡi liếʍ láp tuyến thể tinh xảo của em trai, hương đào từng chút một chui vào xoang mũi, Thi Viễn Mộ quyết tâm, răng nanh sắc nhọn đâm thủng tuyến thể yếu ớt, tin tức tố Alpha rót đầy toàn bộ khoang tuyến.
Thi Viễn Đồng há miệng thở hổn hển, tay càng ôm chặt vòng eo tinh tráng của Thi Viễn Mộ, cả người run rẩy.
Thi Viễn Mộ ngậm miệng, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vết hằn nho nhỏ trên tuyến thể, anh cho Thi Viễn Đồng một cái đánh dấu tạm thời, không biết loại đánh dấu này có hiệu lực bao lâu, nhưng hẳn là có thể trợ giúp Thi Viễn Đồng vượt qua kỳ phát tình lần này.
Nhưng mà, một phút trôi qua, nhiệt độ cơ thể Thi Viễn Đồng lại không như Thi Viễn Mộ tưởng tượng mà hạ xuống, thậm chí còn có xu hướng tăng cao hơn, tay Thi Viễn Đồng vẫn ôm chặt eo anh, đầu cọ cọ ngực Thi Viễn Mộ, nhỏ giọng khóc nức nở: “Nóng quá… Thật là khó chịu… Em khó chịu…”
Thi Viễn Mộ nhất thời có chút kinh hoảng, anh rót vào tin tức tố là đánh dấu tạm thời có thể tương đương liều thuốc tối đa, theo lý thuyết tuyệt đối là đủ, trừ phi… Trừ phi từ khi bị người đánh dấu tới nay, thân thể Thi Viễn Đồng lại chưa từng tiếp thu tin tức tố Alpha, những kì phát tình trước đều tự cố gắng vượt qua.
Em trai anh rốt cuộc đã trải qua những gì? Thi Viễn Mộ đột nhiên không dám tiếp tục tưởng tượng.