“Anh ơi?”
Omega phía trước nghiêng đầu, nhút nhát sợ sệt mà nhìn Thi Viễn Mộ, mắt cậu phủ kín hơi nước, làm cho bóng đen dưới mi mắt cũng trở nên nhạt đi, gương mặt ửng đỏ có chút không tự nhiên, giống như đã chịu thứ tra tấn bí ẩn nào đó.
Omega nhẹ nhàng liếʍ môi, thanh âm mơ hồ dính nhớp lại mang theo giọng mũi nho nhỏ: “Là em… xuất hiện ảo giác phải không?”
Trái tim Thi Viễn Mộ đau đớn vô cùng, suýt chút nữa đã bóp nát bật lửa còn cầm trong tay, anh ném nó vào thùng rác rồi nhanh chóng bước về phía trước, ôm chặt lấy Omega nhỏ nhỏ gầy gầy vào trong lòng.
Hiện tại là mùa đông, Omega lại chỉ mặc một chiếc áo phông bẩn thỉu, trên quần áo còn có vài vết rách, lộ ra làn da vì đông lạnh mà đỏ bừng đến phát tím. Ba năm không gặp, em trai của anh hình như chẳng lớn lên tí nào, lúc được ôm vào lòng vẫn là một cục nho nhỏ. Thi Viễn Mộ nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán em trai, gấp gáp muốn nói nhưng mãi mới phát ra tiếng: “Em… Sao em lại ở chỗ này?”
Bé con trong ngực Thi Viễn Mộ vô cùng bẩn thỉu, lại còn đang run bần bật. Omega là em ruột của Thi Viễn Mộ, tên là Thi Viễn Đồng. Ba năm trước, Thi Viễn Đồng mới vừa 16 tuổi đột nhiên cắt đứt liên hệ với gia đình, khiến Thi Viễn Mộ cơ hồ muốn phát điên. Cứ gặp người nào anh đều sẽ hỏi có từng gặp qua em trai mình không, thiếu chút nữa bị người ta xem thành bệnh nhân tâm thần mà đưa vào bệnh viện.
Ba năm, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng Thi Viễn Mộ dần lụi tắt. Anh tham gia Hiệp Hội Bảo Hộ Omega, muốn mượn nơi này tìm kiếm một chút tâm linh để an ủi mà không hề nghĩ rằng hôm nay sẽ nhìn thấy Thi Viễn Đồng.
Hết thảy rất giống cảnh trong mơ, Thi Viễn Mộ hơi hoảng hốt, cho dù ở trong mộng, anh cũng chưa từng dám ước muốn xa vời như thế.
Những việc trước mắt Thi Viễn Mộ tưởng chừng như chỉ xuất hiện trên phim ảnh. Thi Viễn Đồng trong lòng anh lại không an phận, có lẽ do cái ôm này đủ quen thuộc, Thi Viễn Đồng so với vừa rồi thả lỏng hơn một chút, cậu không có trả lời câu hỏi của anh, chỉ là chui thêm vào lòng anh cọ cọ, tin tức tố thuộc về Omega tản ra xung quanh hai người, là hương đào – không ai đối với hương vị này so với Thi Viễn Mộ quen thuộc hơn.
Nhưng hương đào ba năm trước là thơ ngây mang chút chua chua giòn giòn, hiện tại hương đào nhiều hơn phần ngọt ngào quyến rũ, như bình rượu đào đã được ủ lâu năm, vị ngọt ngào quyến rũ ấy như thấm vào ruột gan.
Tay Thi Viễn Mộ đang nâng Thi Viễn Đồng bỗng dừng một chút.
Thi Viễn Đồng phát tình.
Chỉ sau khi bị đánh dấu, Omega mới có kỳ phát tình, là ai đánh dấu em trai của anh?
Thế nhưng lúc này Thi Viễn Mộ cũng không có thời gian tự hỏi này nọ, cơ thể Thi Viễn Đồng ngày càng nóng, khẽ hừ hừ như mèo nhỏ, ánh mắt Thi Viễn Mộ tối sầm lại, ánh lửa chợt loé trong mắt vụt đến vụt đi, anh với chiếc chăn mà đồng nghiệp vừa mang đến để bên cạnh chiếc ghế dài rồi khoác lên người Thi Viễn Đồng, nâng mông bế cậu ra khỏi phòng nghỉ.
Thi Viễn Đồng một mình chạy đến đây, lúc đó nhân viên trực ban hỏi còn chưa được rõ ràng lắm, lại nhìn thấy mặt cậu hơi đỏ ửng mất tự nhiên, đành phải tìm cho cậu một chiếc chăn rồi đưa vào phòng nghỉ nghỉ ngơi trước. Tới giờ thay ca, Thi Viễn Mộ liếc mắt nhìn cửa thuỷ tinh phòng nghỉ thì nhận ra Thi Viễn Đồng, không chút suy nghĩ đã vọt vào.
Nhìn thấy Thi Viễn Mộ ôm một Omega đi ra, đồng nghiệp trong trung tâm cứu trợ đều khϊếp sợ, mọi người đều biết, Thi Viễn Mộ tuy rằng ở trung tâm cứu trợ ra tiền xuất lực nhưng từ trước đến nay chưa từng trực tiếp tiếp xúc tứ chi với bất cứ Omega nào. Mỗi lần hỏi thì anh đều bảo “mình là Alpha, muốn tránh tị hiềm”, nhưng trong trạm cứu trợ cũng có những Alpha khác, mọi người đều tiêm thuốc ức chế, chưa từng có người nào giống như anh, tham gia cứu trợ Omega mà lại tránh Omega như rắn rết.
Lúc này, đồng nghiệp xung quanh còn chưa mở miệng dò hỏi, Thi Viễn Mộ đã mở miệng trước: “Đây là em trai tôi, hôm nay tôi rời đi trước, xin lỗi.”
Dứt lời, không đợi những người khác phản ứng, Thi Viễn Mộ ôm Thi Viễn Đồng vẫn luôn không an phận bước nhanh rời khỏi trung tâm cứu trợ.
Mọi người trong trung tâm đều biết Thi Viễn Mộ có một người em trai đã thất lạc nhiều năm. Thi Viễn Mộ chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm, mọi người đều thực hiểu cách Thi Viễn Mộ làm người, thấy bộ dáng anh sốt ruột như thế, cũng không ai duỗi tay ngăn cản, chỉ có tổ trưởng nhìn bóng lưng Thi Viễn Mộ mà gọi với theo một câu: “Giải quyết xong nhớ trở về nộp một bản báo cáo!”
Thi Viễn Mộ ôm Thi Viễn Đồng đi nhanh đến bãi đỗ xe, đặt Thi Viễn Đồng ở ghế phụ, cẩn thận giúp cậu thắt dây an toàn. Không gian trong xe chật chội nhỏ hẹp, không khí lưu thông khó khăn, thực mau, hương đào nồng đậm ngọt mềm đã tràn ngập xoang mũi Thi Viễn Mộ, hai mắt anh đỏ lên, hai tay nắm chặt tay lái, dùng toàn bộ lí trí còn sót lại cùng những huấn luyện đặc thù trong trung tâm cứu trợ mới khó khăn chống lại sự mất khống chế.
Xe vững vàng dừng lại, Thi Viễn Đồng ngồi ở ghế phụ không biết anh trai mình đã phải trải qua cái gì, cậu chỉ cảm thấy thân thể thực nóng, rất khó chịu, giống như sắp bị thiêu cháy, tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp cùng bùn đất dính vào cái trán vốn trơn bóng không tì vết, cái miệng nhỏ thở phì phò, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn kéo kéo cổ áo, muốn cởi phăng quần áo của mình.
Hầu kết Thi Viễn Mộ lăn lộn lên xuống, bất đắc dĩ nhanh chóng xuống xe hút hai điếu thuốc, sau đó mới lại lên xe, ôm lấy Thi Viễn Đồng, giọng anh đã khàn vô cùng, tuy nhiên động tác vỗ người vẫn nhẹ nhàng không thể nhẹ nhàng hơn: “Đồng Đồng ngoan, anh mang em về nhà.”
Không biết là từ nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thi Viễn Đồng, vốn đang chỉ nhỏ giọng rầm rì cậu đột nhiên giãy giụa kịch liệt, sử dụng cả tay cả chân muốn tránh khỏi ôm ấp của Thi Viễn Mộ: “Không muốn… Không muốn!”
Lời từ chối của Thi Viễn Đồng như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Thi Viễn Mộ, động tác của anh chợt cứng đờ, thật lớn thống khổ cùng áy náy thổi qua phá tan trái tim anh.
Phản ứng của Thi Viễn Đồng tựa như chứng thực phỏng đoán trước nay không muốn thừa nhận trong lòng Thi Viễn Mộ – Thi Viễn Đồng căn bản không phải đi lạc, mà là tự mình rời nhà trốn đi.
Thi Viễn Mộ có một bí mật chưa từng nói với ai, anh sinh ra thứ tình cảm không đúng với Thi Viễn Đồng. Anh không biết thứ cảm tình này xuất hiện từ bao giờ, chờ đến khi anh phát hiện, trong lòng anh chỉ còn một ý niệm – làm em ấy khóc, chiếm hữu em ấy, khiến em ấy vĩnh viễn thuộc về anh.
Một ngày trước khi Thi Viễn Đồng thất lạc, Thi Viễn Mộ thật sự không thể nhịn được nữa, anh trộm cầm qυầи ɭóŧ sạch của em trai mà thủ da^ʍ, tưởng tượng, là ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của em nắm lấy đồ vật nóng rực của chính mình, tiếng em ấy mềm mại hừ nhẹ thanh ở ngay bên tai… Ở đạo đức gông xiềng gần như đè anh không thở nổi cùng kɧoáı ©ảʍ cực hạn trong ảo tưởng, Thi Viễn Mộ bắn vào qυầи ɭóŧ em trai.
Thi Viễn Mộ vẫn luôn sợ hãi, là em ấy phát hiện anh trai mình là biếи ŧɦái nên mới vội vàng rời bỏ gia đình này.