Có Nhặt Được Em Trai Mang Thai Thì Cũng Đừng Vứt Bỏ

Chương 5

Cả người Thi Viễn Đồng đều run rẩy, hàm răng cắn chặt, nước mắt đầy mặt. Trái tim Thi Viễn Mộ đau đớn không thôi, ôm ghì Đồng Đồng vào lòng.

Anh thật cẩn thận mà phóng thích ra tin tức tố an ủi Thi Viễn Đồng, thật may, Thi Viễn Đồng không có phản ứng bài xích đối với tin tức tố, hương trà Ô Long tràn ngập quanh thân hai người, Thi Viễn Đồng dần an tĩnh lại.

Chỉ là, tay cậu vẫn như cũ túm lấy quần áo Thi Viễn Mộ, chết sống cũng không chịu buông ra.

Thi Viễn Mộ cũng không viết báo cáo nữa, trực tiếp cởi giày nằm bên cạnh Thi Viễn Đồng. Thân mình Thi Viễn Đồng cuộn tròn thành một cục nho nhỏ, vừa tiếp xúc với làn da Thi Viễn Mộ, lập tức vô thức mà cọ cọ, tìm vị trí thoải mái nhất.

Thân thể hai người hoàn toàn phù hợp, không còn có một khe hở.

Thi Viễn Đồng chậm rãi ngủ thϊếp đi, trên mặt lộ ra một chút ý cười, Thi Viễn Mộ lại nhìn chằm chằm cậu suốt đêm.

Anh sợ ngủ rồi tỉnh lại, hết thảy đều sẽ trở thành một giấc mộng, Đồng Đồng của anh sẽ lại biến mất không thấy.

Mùa đông đêm dài, Thi Viễn Mộ miêu tả dung nhan Thi Viễn Đồng từng chút một. Anh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, trời đã sáng, Đồng Đồng của anh không biến mất, mà là mơ mơ màng màng mở bừng mắt.

Trên mặt Thi Viễn Mộ gợi lên một nụ cười, duỗi tay vén mái tóc che trước mắt Thi Viễn Đồng lên, nhẹ nhàng hôn trán cậu: “Tỉnh rồi à? Còn buồn ngủ không?”

Thi Viễn Đồng đột nhiên mở to hai mắt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thi Viễn Mộ.

Cậu cắn một cái lên cánh tay của mình: “Em, em đang nằm mơ phải không?”

Trái tim Thi Viễn Mộ đau xót, vội vàng ngăn cản động tác ngu ngốc của Thi Viễn Đồng, nhưng ở trên cánh tay bị che kín vết thương vẫn lưu lại một dấu răng.

Thi Viễn Mộ thương tiếc mà dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết cắn trên cánh tay Thi Viễn Đồng: “Đồng Đồng ngốc, anh cuối cùng cũng tìm được em.”

Chỉ một câu này thôi, Thi Viễn Mộ nhìn thấy rõ đôi mắt Thi Viễn Đồng lập tức ươn ướt, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, toàn bộ đôi mắt đều ngập nước.

“Anh ơi… Đừng lại vứt bỏ em được không?”

Thanh âm Thi Viễn Đồng càng ngày càng thấp, mí mắt cũng rủ xuống, toàn bộ bả vai đều đang run rẩy.

Thi Viễn Mộ mẫn cảm mà chú ý tới từ “lại” trong câu nói của Thi Viễn Đồng. Đây tuyệt đối không phải phản ứng của một người rời nhà trốn đi nên có.

Nội tâm trầm xuống, anh vội vàng dỗ cậu: “Làm sao anh không cần em chứ? Đồng Đồng ngoan, anh thương em còn không đủ…”

Lời Thi Viễn Mộ nói không hề an ủi được Thi Viễn Đồng, nước mắt tích tụ trong mắt, cuối cùng vẫn thành hàng chảy xuống, Thi Viễn Đồng vừa khóc vừa nói: “Anh ơi… Em sẽ làm việc! Em học được nấu cơm, giặt quần áo, còn có thể giúp anh trải giường chiếu…Anh, đừng không cần em được không…”

Nội tâm Thi Viễn Mộ càng chua xót, Đồng Đồng của anh luôn là mười ngón tay không dính nước.

Anh cầm lấy tay Thi Viễn Đồng, có thể cảm giác được nó thô ráp, trước khi cậu đi lạc chưa từng có.

Thi Viễn Mộ cúi đầu, hôn từng giọt nước mắt rớt trên mặt Thi Viễn Đồng, đây là hành động trước khi cậu đi lạc anh chưa từng làm.

Thi Viễn Đồng ngốc lăng, lúc này mới ý thức được hai người tối hôm qua đã làm cái gì, nhớ tới tình trạng hiện tại của mình, toàn thân Thi Viễn Đồng cứng đờ.

Cậu khóc cũng quên mất, ngón tay túm quần áo Thi Viễn Mộ không buông: “Anh, Đồng Đồng nghe lời, Đồng Đồng vô cùng nghe lời, thật mà…”

“Đồng Đồng ngoan, đừng khóc, anh đau lòng.”

Thi Viễn Đồng nói lăng lộn xộn, hoảng loạn muốn khẩn cầu Thi Viễn Mộ đừng lại vứt bỏ mình, Thi Viễn Mộ cuối cùng không khống chế được, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Thi Viễn Đồng, nuốt hết những lời cậu định nói.

Cánh môi ấm áp chỉ đơn thuần dán vào Thi Viễn Đồng, cho cậu đủ thời gian để cự tuyệt.

Lông mi Thi Viễn Đồng chớp chớp, như con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng, cuối cùng, cánh bướm từ từ khép cánh lại, dịu ngoan lại mỹ lệ.

Thi Viễn Mộ thong thả mà vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp đôi môi Thi Viễn Đồng, tiến vào khoang miệng ấm áp của cậu.

Những việc thân mật nhất hai người đều đã làm một lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hôn môi.

Động tác của Thi Viễn Mộ thực nhẹ, thực nhẹ, giống tín đồ thành kính hôn lên tín ngưỡng của mình.

Cảm giác môi lưỡi quấn quít lấy nhau đã trấn an Thi Viễn Đồng, cậu dần dần đình chỉ nức nở.

Một nụ hôn kết thúc, hơi thở ấm áp giao hòa lẫn nhau, quanh thân có thể ngửi được hương vị mật đào ô long – hai người đều động tình.

Khi Thi Viễn Đồng lại mơ mơ màng màng kêu tên mình, Thi Viễn Mộ cảm giác được không thích hợp, sau đó Thi Viễn Đồng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Thi Viễn Mộ vuốt ve tóc của cậu, dịu dàng đáp lại: “Đồng Đồng, anh không phải không cần em, ba năm này anh chưa từng từ bỏ tìm kiếm em… Em có nguyện ý nói cho anh biết, em đi đâu không?”

Nghe Thi Viễn Mộ nói, Thi Viễn Đồng đột nhiên mở to hai mắt, con ngươi nhẹ nhàng run rẩy, nhìn chằm chằm Thi Viễn Mộ hồi lâu, muốn xác nhận tính chân thật trong lời nói của anh.

Cậu đột nhiên phát hiện hình như anh trai gầy đi rất nhiều so với ba năm trước.

Là bởi vì chính mình sao?

Nội tâm Thi Viễn Đồng đau xót, sao trước đây cậu lại có thể hoài nghi anh trai?

Thi Viễn Đồng hơi nhắm mắt, thủ thỉ: “Bọn họ nói… Nói anh muốn tìm em, đưa em lên xe, xe đi thật lâu, thật lâu, em buồn ngủ quá… Sau đó, sau đó…”

Sau đó cậu bị đưa vào một phòng tối không có cửa sổ, quần áo bị cởi ra hết, không giữ lại bất cứ thứ gì. Hai người kia mang một Alpha bụng phệ mặt đầy dầu mỡ đi đến.

Sau đấy… Thu Viễn Đồng không muốn nhớ lại chút nào.

Cậu cắn chặt răng, mới nói xong toàn bộ.

Cậu vẫn luôn bị xích sắt khóa trong phòng, không có ban ngày không có đêm tối, càng không có anh trai của cậu. Alpha kia thỉnh thoảng mới đến, nhưng mỗi một lần tới, Thi Viễn Đồng đều sẽ bị làm cho nửa chết nửa sống……

Mãi đến ngày nọ, Thi Viễn Đồng thừa dịp người đàn ông kia nhét vật kia vào trong miệng, cậu mới dùng hết sức cắn xuống.

Mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, người nọ hét lên thảm thiết, che thân dưới chậm rãi ngã xuống.

Thi Viễn Đồng tìm được chìa khoá từ trên người gã, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra khỏi phòng tối.

Đó là lần đầu tiên sau ba năm cậu nhìn thấy mặt trời.

Khi Thi Viễn Đồng nói chuyện, cả người đều nhịn không được mà run rẩy, quanh thân tràn ngập hơi thở quen thuộc cùng bàn tay truyền đến độ ấm của Thi Viễn Mộ mới miễn cưỡng giúp cậu không mất khống chế.

“Em muốn đi tìm anh… Không nghĩ tới ba năm mới tìm được.”

Khóe mắt Thi Viễn Mộ chua xót, Thi Viễn Đồng chưa nói hai người kia là ai, nhưng trong lòng anh đã có một suy đoán, anh vén tóc cậu lên muốn nói chút gì đó, di động đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên.

Thi Viễn Mộ quay đầu nhìn, thông tin người gọi làm anh cười nhạo ra tiếng.

Anh cũng đang muốn tìm bọn họ.