“Tiểu Nhã, con cũng thật là, chúng ta là người một nhà, nếu con đã trở về thì nhất định phải ở trong nhà, sao có thể để con một mình ở bên ngoài được! Quá xa cách!”
Trần Mạt Bình không lúc nào không dùng lời nói để ám chỉ thân phận và hoàn cảnh của Cố Nhã, cô là người mà ngay cả cha cô cũng không muốn chấp nhận!
Trần Mạt Bình nhìn Cố Đình Sinh, bà ta biết Cố Đình Sinh ăn mềm không ăn cứng nên lúc này nhất định sẽ để Cố Nhã ở lại, cho nên tốt nhất là nên để người ở bên mình, có chuyện gì còn có thể kịp thời ứng phó, mọi thứ ở dưới tầm mắt nên nếu có gì xảy ra bà ta vẫn có thể lấy lòng Cố Đình Sinh được.
“Mẹ!”
Cố Tuyết rất bất mãn.
Nếu Cố Nhã cứ mãi ở nhà mà không đi thì phải làm sao!
Cố Đình Sinh vô cùng hài lòng trước sự bao dung của Trần Mạt Bình, ông ta vỗ nhẹ vào tay Trần Mạt Bình:
“Vợ, vẫn là em chu đáo hiểu chuyện.”
“Cám ơn cha, cám ơn dì Trần!”
Cố Nhã vui mừng đến bật khóc, sau đó lại nhìn Cố Tuyết lấy lòng:
“Tiểu Tuyết, chị sẽ không mãi ở đây đâu, em đừng tức giận.”
“Tiểu Nhã, nó là em gái con, sao có thể tức giận được!”
Trần Mạt Bình dịu dàng nói:
“Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện ở ngoài cửa nữa, mọi người mau nghỉ ngơi đi.”
“Đây là hôm đầu tiên Tiểu Nhã đến đây, chồng, chờ lát nữa chúng ta đi siêu thị mua thêm rau và hoa quả nhé, tối nay chúng ta làm một bữa cơm đoàn viên vui vẻ!”
“Tiểu Tuyết, con mau giúp chị dọn dẹp phòng bên cạnh phòng con cho chị đi, trong khoảng thời gian này, hai chị em nên giúp đỡ lẫn nhau, chung sống hòa thuận!”
Cố Đình Sinh gật đầu lia lịa:
“Vợ vất vả rồi.”
Nhìn ánh mắt cảnh cáo của Trần Mạt Đình, Cố Tuyết ủ rũ nói:
“Con biết rồi ạ.”
Trần Mạt Bình thực sự rất có thủ đoạn, gần bốn mươi tuổi rồi nhưng bà ta vẫn có thể khiến cha cô mê mệt, cha cô cũng không phải người vô cùng giàu có nhưng là một người có số tốt, sinh ra đã có có xe có nhà, ngay cả hộ khẩu cũng có, những điều kiện như vậy ở thành phố A cũng được coi là rât tốt.
Hai vợ chồng đơn giản chuẩn bị rồi ra cửa.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, Cố Tuyết hằn học nhìn Cố Nhã:
“Cố Nhã, chị cũng thật biết dùng thủ đoạn, tôi còn tưởng chị sẽ cùng với người mẹ bất tài và điên dại của mình chết ở bên ngoài chứ, không ngờ chị còn dám quay lại!”
Cố Nhã khinh thường nhìn Cố Tuyết:
“Có rất nhiều chuyện mà cô không ngờ tới, tôi cũng không ngờ cô lại trở mặt như như vậy, em gái ngoan, dì Trần đã phân phó cho cô dọn dẹp phòng cho tôi rồi, nếu chờ bọn họ trở về mà thấy cô còn chưa dọn, sợ là cô cũng không thể giả làm con gái ngoan nữa đâu, tôi nói không sai chứ?”
Cô không chỉ trở về nhà mà còn làʍ t̠ìиɦ với chồng chưa cưới của em gái ngoan.
Cố Tuyết muốn ra vẻ ta đây trước mặt cô?
Cười chết mất.
Sự xuất hiện đột ngột của Cố Nhã khiến mối quan hệ vốn dĩ rất hòa thuận của gia đình ba người bỗng trở nên phức tạp, Trần Mạt Bình cùng Cố Đình Sinh đang bận rộn trong bếp, Cố Tuyết ủ rũ, còn Cố Nhã thì đang đi quanh nhà.
Ngôi nhà thân thuộc năm xưa đã sớm mất hết những dấu vết liên quan đến mẹ con cô, nơi này đã đổi chủ nhân.
Nhưng cũng không sao.
Cô sẽ sớm lấy lại được tất cả những thứ này.
Sự xuất hiện của Đường Viễn Phong từ ngoài cửa đã làm giảm bớt bầu không khí kỳ lạ, Cố Tuyết ra vẻ đắc ý nhìn Đường Viễn Phong:
“Chồng, anh đến rồi.”
Sau khi nhìn thấy Đường Viễn Phong, tâm trạng của Cố Tuyết mới tốt hơn một chút.
Cho dù cô ta không bằng Cố Nhã nhưng chồng cô ta lại là người ưu tú xuất chúng, chỉ cần một điểm này thôi thì Cố Nhã đã không bằng cô ta rồi.
Đường Viễn Phong ôm lấy Cố Tuyết:
“Cố Tuyết, bố mẹ vẫn ở đây.”
Cố Tuyết thẹn thùng đỏ mặt.
Trần Mạt Bình rất hài lòng với người con rể tương lai này, sau khi nghe thấy giọng nói thì vội vàng chạy ra:
“Tiểu Đường đến rồi, bữa tối đã chuẩn bị xong, con ở lại cùng ăn cơm đi.”
“Cảm ơn mẹ!”
Cố Tuyết bĩu môi, ở bên cạnh Lộ Viễn Phong lẩm bẩm:
“Chồng, người phụ nữ mà chúng ta gặp ở quán cà phê sáng nay bây giờ cũng đến nhà chúng ta ở rồi!”
“Thật không biết xấu hổ, cha và mẹ chị ta đã ly hôn, cha cũng chu cấp tiền nuôi dưỡng đầy đủ, vậy mà bây giờ lại ở lỳ trong nhà của chúng ta không chịu đi!”
Đường Viễn Phong hơi cau mày, yết hầu của anh vô thức lăn xuống.
Cố Nhã nghe thấy tiếng liền đi ra, bàn tay khẽ xoa cặρ √υ' tròn trịa của mình ở vị trí mà Cố Tuyết không thể nhìn thấy, sau đó nở nụ cười yêu kiều nhìn Đường Viễn Phong.
Đường Viễn Phong lúng túng cười một tiếng:
“Tiểu Tuyết, đừng nói như vậy, dù sao người ta cũng là chị gái của em, đây cũng là nhà của chị ấy, có trở về cũng không sao hết.”
“Chồng!”
Cố Tuyết không nghĩ tới ngay cả chồng tương lai của mình cũng nói giúp cho tiểu tiện nhân Cố Nhã đó, nhất thời tâm tình của cô ta càng trở nên tệ hơn.