Trả Thù Gia Tộc

Chương 11

Không ngờ Cố Nhã luôn yên lặng lại bất chợt đi qua người Cố Tuyết và nói với Cố Đình Sinh đang bị Trần Mạt Bình dụ dỗ quay vào nhà: “Cha! Con là Tiểu Nhã!”

Cha…

Một tiếng cha này khiến sắc mặt Cố Đình Sinh thay đổi, ông ta quay đầu cẩn thận quan sát Cố Nhã, vẻ mặt rất mất tự nhiên. Bảo sau lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nhã, ông ta đã cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, cứ tưởng rằng cô là một người bạn nào đó của Cố Tuyết mà ông ta đã từng gặp qua, nhưng không ngờ lại là Cố Nhã…

Trần Mạt Bình thấy không thể giấu diếm thân phận của Cố Nhã được nữa thì lập tức nở nụ cười như tắm gió xuân: “Thì ra là Tiểu Nhã sao, bảo sao lúc nãy dì nhìn con trông rất quen mắt. Sao con không liên lạc với Tiểu Tuyết sớm hơn để về nhà thăm cha con, cha con cứ nhắc tới con và mẹ của con mãi đấy.”

“Tiểu Tuyết cũng thật là, sao chị tới mà con lại không cho chị vào cửa, có gì muốn nói mà gấp tới nỗi phải nói ngoài cửa như vậy chứ.

Trần Mạt Bình giả tạo khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Cố Tuyết lập tức hiểu ý mẹ, cô ta thay đổi từ túm tay thành cử chỉ thân mật, dáng vẻ thân thiết khoác lấy Cố Nhã như hai chị em ruột thịt.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Cố Nhã sẽ hất mạnh tay Cố Tuyết ra, hơn nữa cô còn chửi ầm lên trước mặt Trần Mạt Bình. Nhưng cô càng mạnh mẽ, càng mắng chửi hung ác thì chỉ khiến cha cô càng thêm ghét cô hơn, mười năm trước cô và mẹ đã chịu thiệt vì điểm này.

Lúc đó mẹ cô không chịu được việc Cố Đình Sinh nɠɵạı ŧìиɧ nên lần nào cũng cãi nhau với ông, lâu dần khiến Cố Đình Sinh cảm thấy chán ghét. Còn cô thì vẫn luôn cãi vã với Cố Tuyết, khiến Cố Đình Sinh cho rằng cô bị mẹ xúi giục sinh hư, nhưng hai mẹ con Trần Mạt Bình thì giả tạo hơn rất nhiều.

Trần Mạt Bình vĩnh viễn là đóa hoa xinh đẹp, dịu dàng, mảnh mai trước mặt Cố Đình Sinh, còn Cố Tuyết thì luôn luôn là cô con gái vừa nghe lời vừa hiểu chuyện.

Đàn ông đều như vậy, lòng tự trọng rất lớn, họ luôn thích loại phụ nữ dựa dẫm vào mình như chim nhỏ nép vào người chứ không phải loại phụ nữ nóng tính và hay cãi vã với mình.

Mẹ con cô ngậm bồ hòn làm ngọc nhiều năm như vậy nên từ lâu Cố Nhã đã học được cách cư xử thông minh hơn.

Cố Nhã cố gắng giấu hận ý của mình đi, cô nhìn Cố Đình Sinh với vẻ điềm đạm đáng yêu: “Cha, trước giờ con chưa đòi hỏi ở cha điều gì, hiện tại con đến đây cũng chẳng phải muốn vòi vĩnh gì từ cha. Con chỉ muốn xin cha tạm thời chứa chấp con để con có chỗ ở, bất kể ở đâu cũng được. Cha cũng biết cuộc sống của con và mẹ rất gian khổ, hiện tại mẹ đã không còn, con lại vừa tốt nghiệp, chưa tìm được việc. Con chỉ cầu xin cha giúp con lần này, đợi con tìm được việc rồi thì sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho cha, có được không cha?”

Cố Nhã cúi đầu ra vẻ yếu thế: “Cha, con cầu xin cha.”

“Dì Trần, có được không ạ?”

Cố Đình Sinh hơi bất ngờ: “Mẹ của con…”

Đôi mắt Cố Nhã đỏ lên: “Mẹ bị bệnh đã qua đời.”

Dù sao thì cũng là người phụ nữ đã từng sống chung và sinh con cho mình, cho dù mười năm qua Cố Đình Sinh chưa từng quan tâm đến hai mẹ con cô nhưng những oán hận khi ly hôn đã sớm biến mất, trái lại khi ở một mình, ông ta còn nhớ lại những điểm tốt của mẹ cô, chẳng qua vì thể diện nên trước giờ ông ta chưa từng nhắc tới, hiện tại bỗng nhiên biết tin mẹ cô đã chết, lòng ngực Cố Đình Sinh hơi đau.

“Cha…”

Trần Mạt Bình không ngờ Cố Nhã sẽ tỏ ra đáng thương như vậy, Cố Tuyết thì hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta ngại Cố Đình Sinh còn ở đây nên không dám trút giận ra ngoài: “Cha, tình huống của chị thật sự khó khăn, hay là thế này, chúng ta vẫn còn một căn nhà để không, khoảng thời gian này cứ để chị ở đó đi.”

Trần Mạt Bình liếc Cố Tuyết một cái, thấy dáng vẻ Cố Đình Sinh hơn phân nửa vẫn còn chút áy náy với Cố Nhã. Suy cho cùng thì Cố Nhã cũng là con gái ruột của ông ta, hôm nay lại tỏ ra yếu thế xuất hiện trước mặt ông ta với vẻ tội nghiệp, hơn nữa còn không cầu xin gì mà chỉ hy vọng cha mình có thể cho ở tạm trong khoảng thời gian ngắn, yêu cầu này thật sự không quá đáng…

Cố Đình Sinh nhíu mày, trông có vẻ như ông ta sắp đồng ý.

Trần Mạt Bình vội vàng tiến lên nháy mắt với Cố Tuyết: “Tiểu Nhã, con đang nói gì thế, nơi đây vốn chính là nhà của con, con muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.”

“Lão Cố, để Tiểu Nhã ở chung với chúng ta đi.”