"Tôi phải trở về Cố gia, cậu đưa tôi đi không tiện lắm, có thể sẽ bị người khác nhìn thấy."
Đường Viễn Phong không chút đắn đo, anh quay tay lái, "Không sao, tôi đưa chị đến cổng, chị tự đi vào là được."
Cố Nhã không tranh luận nữa mà ôm tâm sự nhìn phong cảnh bên đường.
Nhà họ Cố nhanh chóng hiện ra trước mắt.
Nhìn thấy ngôi nhà, trong mắt Cố Nhã hiện lên một chút cảm xúc khác lạ.
"Đi đường cẩn thận."
Cố Nhã tạm biệt Đường Viễn Phong rồi đi về phía ngôi nhà.
Cố Nhã bồi hồi nhìn ngôi nhà vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt, rõ ràng ngôi nhà này từng là nơi khiến cô hạnh phúc, rồi lại trở thành nơi không còn bóng dáng hay vết tích của mẹ con cô, cuối cùng lại trở thành nhà của người khác, bị người phụ nữ khác và con gái của bà ta chiếm đoạt như tu hú chiếm tổ.
Mười năm trước, mẹ con cô bị đuổi ra ngoài, suốt mười năm cô không đặt chân đến nơi này, người cha tốt của cô cũng có thể yên tâm thoải mái kết hôn và sống qua ngày cùng với Trần Mạt Bình, hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của hai mẹ con cô, mà hôm nay...
Cô đã trở về.
Cô nhất định phải đem trả lại tất cả chuyện năm đó mà Trần Mạt Bình và con gái bà ta đã làm với mẹ con cô.
Mới sáng sớm, Trần Mạt Bình đã nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn đứng trước cửa, bà ta có chút hoang mang, lúc Cố Nhã đi tới, thấy khuôn mặt giống hệt mẹ của Cố Nhã khiến Trần Mạt Bình nhanh chóng phản ứng lại.
Tâm trạng tốt của Trần Mạt Bình bị phá hủy trong nháy mắt.
Cố Tuyết mới trở về đã than phiền với Trần Mạt Bình rằng ở quán cà phê gặp phải Cố Nhã, không nghĩ tới nhanh như vậy mà Cố Nhã đã tìm tới cửa.
"Cô tới đây làm gì?"
Xung quanh liền im lặng, Trần Mạt Bình cũng không cần phải ngụy trang nữa, lạnh lùng trách mắng Cố Nhã: "Đã hơn mười năm, mẹ cô đã ly hôn với cha cô từ rất lâu rồi, nhà này không hoan nghênh cô, nếu cô biết điều một chút thì nên chủ động rời đi, đừng khiến người khác không vui!"
Cố Tuyết nghe thấy tiếng động thì đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Cố Nhã, ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng lập tức bùng cháy.
"Được lắm Cố Nhã, tôi còn chưa tìm cô tính sổ mà cô lại dám chủ động xuất hiện ở nhà chúng tôi, có phải cô cảm thấy mẹ con tôi rất dễ bắt nạt đúng không?"
Mười năm không gặp, Cố Nhã chẳng những không vì khổ sở nghèo đói xuống cấp mà ngược lại còn tạo ra thương hiệu cho riêng mình, trong lòng Cố Tuyết đương nhiên rất ghét Cố Nhã, nhưng nhiều hơn lại là ghen tị, ghen tị Cố Nhã tại sao nhiều năm như vậy mà vẫn hơn cô ta.
Đây mới là điều khiến cô ta khó chịu nhất.
Nhìn thân hình nóng bỏng của Cố Nhã, rồi nhìn lại bộ ngực cùng phía sau của mình có hơi phẳng, Cố Tuyết cũng sắp ghen tị đến chết rồi, cơn oán giận vì bị cà phê của Cố Nhã làm bẩn vẫn chưa biến mất, nhìn thấy Cố Nhã liền giận tới đỏ mắt, hận không thể xé rách cái miệng của Cố Nhã.
"Đồ tiện nhân, để xem tôi xử lý cô như thế nào!"
Cố Tuyết đùng đùng đi từ trong nhà ra, định nhào đến đánh Cố Nhã.
Cố Nhã siết chặt hai tay không phản kháng, nhưng âm thanh lại thu hút sự chú ý của Cố Đình Sinh đang ở trong nhà, "Chuyện gì đang xảy ra?"
Trần Mạt Bình lập tức đổi thành vẻ mặt hiền hòa: "Lão Cố, sao ông lại ra ngoài?"
"Không có gì đâu, là bạn của Cố Tuyết đến chơi, cũng sắp ăn cơm rồi, chúng ta đi làm cơm trước đi." Trần Mạt Bình cố tình nắm lấy cổ tay của Cố Đình Sinh, nhìn hai người vô cùng ân ái.
Cố Đình Sinh nhìn ngoài cửa thấy Cố Nhã vô cùng xa lạ nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Cố Tuyết thấy tình huống như vậy thì đắc ý, dùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Cố Nhã, nghiến răng nói: "Cố Nhã, cô cũng nhìn thấy rồi đấy, cái nhà này sớm đã không có chỗ cho cô, cô biết điều thì đi nhanh đi, bằng không chờ lát nữa cha sẽ tự mình ra đuổi cô đi, như vậy cô sẽ càng khó chịu hơn thôi!"