Tâm tình của Cố Tuyết không tốt khiến Cố Nhã vui vẻ.
Cô chậm rãi đi từ trong phòng ra, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu và hào phóng: "Em rể về rồi."
Trần Mạt Bình có chút không vui, "Được rồi, được rồi, Tiểu Tuyết, con vào trong bếp giúp mẹ một giúp, Tiểu Đường nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị ăn cơm!"
"Chồng, Tiểu Đường tới rồi, chúng ta làm nhanh một chút!"
Không lâu sau, một bàn ăn tinh xảo được bày ra trước mặt mọi người, Cố Nhã nhìn dáng vẻ Trần Mạt Bình không ngừng khen ngợi Đường Viễn Phong cũng biết mình được hưởng ké anh, nếu không thì cho dù là vì diễn kịch, Trần Mạt Bình cũng sẽ không bỏ ra nhiều tiền như thế này.
Cố Đình Sinh nhìn nhà mình vui vẻ đoàn tụ có chút cảm động, trước khi bắt đầu bữa ăn liền kéo Đường Viễn Phong uống vài ly rượu, Cố Tuyết thì khinh thường chị gái, liên tục tỏ ra ân ái với Đường Viễn Phong, sau đó nói bóng nói gió Cố Nhã, nhưng từ đầu đến cuối Cố Nhã vẫn chỉ mỉm cười, không phản bác lại.
Mà ở dưới bàn ăn, lại là tình huống khác.
Trần Mạt Bình ngồi cạnh Cố Đình Sinh, Cố Tuyết đương nhiên ngồi bên cạnh Trần Mạt Bình, mà từ trước đến giờ Đường Viễn Phong đều ngồi cạnh Cố Đình Sinh, vị trí như thế khiến Cố Nhã và Đường Viễn Phong ngồi cạnh nhau.
Trước đó đã làm chuyện thân mật nhất, Cố Nhã lại ngựa quen đường cũ đem đôi chân của mình chầm chậm đặt lên đùi Đường Viễn Phong.
Mặt Đường Viễn Phong không đổi sắc, anh vẫn như cũ nói chuyện vui vẻ với Cố Đình Sinh, phía dưới bàn ăn lại kéo chân Cố Nhã để lên đùi của mình, bàn tay không chút kiêng nể mà vuốt ve bắp chân Cố Nhã.
Thậm chí anh còn đem chân của Cố Nhã đặt vào côn ŧᏂịŧ đang cương cứng sau đó nhẹ nhàng ma sát.
Cố Nhã liếc anh một cái.
Đường Viễn Phong cau mày, anh vẫn nói chuyện vui vẻ với Cố Đình Sinh nhưng bàn tay đang nắm chân của Cố Nhã lại không an phận mà vuốt ve bàn chân đang đặt trên người mình, thậm chí còn dọc theo đùi đi lên trên, đi đến chỗ khe hở giữa hai đùi của Cố Nhã.
Cố Nhã sững sờ, lúc trước khi gặp mặt ở tiệm cà phê cô vẫn luôn là người chủ động quyến rũ Đường Viễn Phong, không nghĩ nhanh như vậy mà Đường Viễn Phong đã đổi từ bị động sang chủ động.
Đàn ông đều giống nhau, háo sắc thành tính.
Đường Viễn Phong cùng Cố Tuyết trông có vẻ rất ân ái, chẳng lẽ anh lại không nhịn được mà muốn ăn vụng trước khi cưới sao?!
Cố Nhã chẳng những không tức giận mà ngược lại còn hơi mở hai chân mình ra, để cho ngón tay của Đường Viễn Phong tiến vào tiểu huyệt.
Tiểu huyệt của Cố Nhã dần ướt đẫm, dâʍ ŧᏂủy̠ từ bên trong chảy ra, qυầи ɭóŧ đã ướt một mảng, cơ thể cô còn nhạy cảm hơn cả trước kia.
Động tác của Đường Viễn Phong càng ngày càng lớn mật hơn.
Trên bàn ăn, Cố Đình Sinh cùng Trần Mạt Bình đã hơi say, Cố Tuyết cũng đã hơi khó chịu nên không để ý tới tình hình khác thường giữa hai người, tửu lượng của cô ta không tốt lắm, uống mấy ly cũng đã cảm thấy có chút mơ màng.
Đường Viễn Phong và Cố Nhã thuận lợi tiếp tục làm chuyện xấu, ngón tay đang vuốt ve bên dưới liền nhanh chóng kéo căng qυầи ɭóŧ đang cản trở lên, kéo thành một đường thẳng để cọ sát với tiểu huyệt đang chảy nước.
"Ưʍ...ưʍ..."
Cố Nhã siết chặt hai tay để mình không phát ra tiếng rêи ɾỉ, ngón tay của Đường Viễn Phong đẩy hai bên môi tiểu huyệt ra, sau đó cắm cả ngón tay vào bên trong, nhưng hình như anh vẫn chưa thấy đủ, Đường Viễn Phong cau mày, mỉm cười nhìn Cố Nhã, sau đó cắm thêm hai ngón tay vào bên trong.
"A..."
Cố Nhã không nhịn được, đôi môi đỏ mọng khẽ hếch lên, nhẹ giọng rêи ɾỉ, gò má trắng nõn của cô đỏ ửng lên.
Đôi chân của cô hận không thể kẹp chặt lại với nhau.
Mới chỉ là ngón tay cắm vào đã có phản ứng lớn như vậy, nếu là cái khác cắm vào thì sẽ thế nào?
Thật đúng là vưu vật trời sinh.
Đường Viễn Phong chậm rãi rút ngón tay lại, dâʍ ŧᏂủy̠ đã làm ướt cả bàn tay của anh, lúc ngón tay của anh đi vào, tiểu huyệt lập tức ép chặt lại, cảm giác bị ép chặt khiến côn ŧᏂịŧ bên dưới của Đường Viễn Phong dần dần cứng lên.